Mọi lời kêu ca về chính phủ bỗng chốc trở nên đáng tin hơn nhiều sau khi
bà Nhu cất lên tiếng nói tàn bạo của chế độ.
Tổng thống Diệm tìm cách kiểm soát sự tổn thất bằng cách lên Đài phát
thanh nói ông phiền muộn sâu sắc như thế nào trước cái chết của Thích
Quảng Đức. Rồi ông nhắc lại bởi vì hiến pháp bảo vệ Phật giáo, cá nhân
ông là người canh giữ nó. Các cuộc đàm phán với Phật tử tiếp tục, và một
văn bản gọi là Tuyên bố Chung ngày 16 tháng Sáu được lưu hành - ít nhất
là về mặt lý thuyết. Vào những ngày lễ tôn giáo, cờ Phật giáo có thể được
treo bên ngoài cổng chùa miễn là nó phải treo chung với lá quốc kỳ lớn
hơn. Cờ Phật giáo chỉ được treo một mình bên trong chùa. Vào những ngày
lễ của quốc gia, không bất kỳ lá cờ tôn giáo nào được treo. Gây ấn tượng
hơn cả, trong một khoảnh khắc bộc lộ sự mềm mỏng, ông Diệm nói thẳng
với các nhà báo rằng bà Nhu không phát ngôn thay cho chính phủ. Đối với
hầu hết dân chúng, quyền hạn Tổng thống Ngô Đình Diệm bao gồm ba
người: Ngô Đình Diệm, Ngô Đình Nhu và bà Nhu. Nỗ lực dập tắt tiếng nói
thành viên xuất hiện nhiều nhất này đã giảm quyền lực của ông, đặc biệt
khi, rất nhanh chóng, bà Nhu bày tỏ sự bất mãn hoàn toàn trước động thái
bắt bà im lặng.
Bà Nhu không thể bỏ qua. Có vẻ như quá bất công: Người Phật giáo đòi
nhượng bộ thì chế độ đã nhượng bộ, theo ý bà, không có gì sai. Bà từ chối
xin lỗi và ngày càng tự làm khó mình: "Tôi sẽ đập tan những chuyện đó
[các hoạt động của Phật tử] mười lần nữa", bà nói với David Halberstam.
Nếu có một vụ tự sát nữa, thậm chí ba chục vụ, bà Nhu nói bà sẽ vỗ tay vui
mừng.
Trong chỗ riêng tư gia đình, anh em họ Ngô tiếp tục phụ thuộc vào bà
Nhu, người đã cho họ những lời khuyên hiệu quả trong quá khứ. Giữ thông
lệ đó, ông Nhu đến gặp vợ vào nửa đêm ngày 15 tháng Sáu, đêm trước khi
thông cáo chung được ký để giải quyết vấn đề treo cờ. Ông hỏi bà, "Chúng
ta nên làm gì?" Bà Nhu đã nói với ông Diệm những gì bà nghĩ về bản thông