MADE IN VIETNAM - Trang 103

đặt tên cho con cái hơn đồng bào ngoài Bắc. Bản thân trong gia đình cô, chị
cô tên là Minh Tuyết thì dứt khoát cô phải tên là Minh Phượng. Đứa bạn
nào của cô tên là Anh thì trong nhà phải có thêm ít ra hai cái tên Anh nữa.
Các bậc làm cha làm mẹ miền Bắc cùng đồng thanh nhận thấy rằng từ Anh
đứng sau bất kì từ nào cũng vẫn ổn. Thế là vì sự lười biếng của các thế hệ
đi trước mà phụ nữ Hà Nội ngày nay thiệt thòi khoản tên, để đàn ông Hà
Nội đi tán gái chẳng mất công gì chỉ cần gọi Lan ơi hay Hoa ơi, trong khi
danh bạ điện thoại Huế, Đà Nẵng, Sài Gòn, Nha Trang, Đà Lạt đều là bảng
tổng kết mỹ từ Việt ngữ. Không chỉ dừng lại ở đấy, người Trung và người
Nam đã từ lâu vượt khỏi truyền thống Việt là lấy chữ Thị làm đệm cho tên
của phái nữ. Họ cũng không còn quan niệm tên nữ nhất thiết phải cụ thể là
hoa, là mùa, là tuyết trắng. Không hài lòng với một tên chính và một tên
đệm, họ có xu hướng kéo dài thêm tên bằng một cái tên thứ ba hoặc thứ tư
cho con, rồi sau họ của cha là họ của mẹ hay của bà. Phượng tiếc rẻ nghĩ
rằng giá như bố mẹ cô lên tàu thủy Hải Phòng di cư vào Nam thì giờ đây
thế nào cô cũng có một cái tên rất dài, thế nào cũng mơ mộng Diễm
Phượng hay Ngọc Phượng hay Mỹ Phượng hay Kiều Phượng chứ không
bao giờ là Minh Phượng, vừa giới thiệu biết ngay Bắc Kì mới vào. Phượng
gọi cốc nước đá thứ hai. Cô nói chào em, định xưng tên làm quen với cô bé
phục vụ rồi lại thôi. Chỗ cô đang ngồi hôm nay không có gì thay đổi so với
tối hôm trước nhưng không còn hoàn toàn nguyên vẹn. Vẫn ba chiếc ghế
gỗ nhưng dưới ánh sáng ban ngày lại mầu vàng, mặt bàn cũng là bàn gỗ mà
lại sơn đỏ. Mười giờ sáng chẳng có ai đến xin ngồi cạnh cô cả. Mười giờ
sáng, cô ngáp chiếc ngáp đầu tiên của ngày, vừa ngáp vừa nghĩ nếu sau này
có lấy chồng nữa cô sẽ chọn người tuổi rồng. Mười giờ ba mươi, cô bé
phục vụ hỏi cô có cần gì nữa không, còn nói thêm mới trông qua đã biết
ngay chị là người Hà Nội. Phượng bảo có hẹn với một người bạn, người
bạn chính là người đàn ông đêm qua, người đàn ông chắc phải là khách
quen của quán hàng. Cô phục vụ ngồi xuống vào đúng chỗ của viên bác sĩ,
thở dài mà nói: chị Hà Nội ơi, cũng như chị thôi bác ấy đến đây là lần đầu
tiên. Sao chị không nhận ra bác ấy cũng dân Bắc Kì. Phượng đành phải
đứng dậy ra về, tự nhủ giá như cô uống sinh tố hoặc ăn thêm chè thập cẩm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.