MADE IN VIETNAM - Trang 17

thể đề nghị cua bát ai người ấy ăn, cốc ai người ấy uống, còn nước chấm,
canh, rau, thịt, cá xẻ làm đôi vì cô bị viêm gan siêu vi trùng, bảo đảm nghe
thấy là Bình bủn rủn chân tay. Nhưng còn lúc lên giường, chẳng lẽ chung
chăn kề gối với một con cua, chân cẳng nó cứa vào người cũng đã đủ làm
cô mất ngủ chưa nói gì đến nghĩa vụ vợ chồng. Phượng mở tủ lấy năm viên
an thần lúc cua đi vệ sinh buổi sáng rồi quay mặt vào tường nuốt chửng.
Ngay lập tức đầu cô bùng nhùng, tai chỉ còn loáng thoáng tiếng thằng Kiên
đòi bố mẹ mừng tuổi. Hình ảnh cuối trong mắt cô là nó đổ tiền ra đếm,
mồm mấp máy hình những con số, tay cầm năm chiếc phong bì đỏ in hình
hai đứa bé trai và gái béo như Trung Quốc. Phượng lại thấy cô nắm những
bàn tay mỗi tay có năm ngấn của bọn trẻ không biết là mấy đứa, cả bọn
tung tăng trong phố Quảng Đông, dưới hàng chữ Trung Quốc uốn lượn như
mây, cố gắng lắm cô mới đọc được là Hữu Nghị Việt-Trung. Thế rồi có ai
đấy gọi tên cô là em. Năm viên thuốc an thần cuối cùng cũng giúp cô nhận
ra con cua, cái càng của nó đang vỗ vào người cô, vào chỗ nào thì cô không
nhớ, hai mắt tròn và lồi còn cái mồm râu ria xồm xoàm: em sao đấy ngủ gì
nhiều thế. Phượng trả lời: em mệt quá, hôm nọ bác sĩ bảo em bị viêm gan
siêu vi trùng. Con cua giương mắt, chắc đang lo bị lây bệnh ở mức nào. Cô
nói thêm : chúng mình phải ăn riêng bát, riêng đũa, uống riêng cốc, còn
thịt, cá, rau xào thì phải chia làm hai đĩa. Tất nhiên là cua đồng ý, rồi không
làm chủ được mình nữa, nước bọt phun ra hai bên mép. Phượng úp một
chiếc gối lên mặt bảo: anh cũng không được lo quá, bác sĩ bảo bệnh em còn
ở giai đoạn đầu, chắc chưa lây kịp sang anh đâu. Cua lắc đầu: anh lo là lo
cho em thôi, rồi đôi mắt đờ đẫn ra vẻ đau đớn. Phượng vứt chiếc gối sang
một bên và chạy vào buồng tắm ngâm mặt vào một chậu nước đầy. Năm
phút trong nước lạnh làm cô không thấy sợ nữa. Cô nhìn chồng can đảm
hơn rồi cũng thừa nhận đấy là con cua đẹp nhất cô được nhìn thấy, nhìn kĩ
lại thấy duyên dáng, nhất là khi cua chậm chạp bò ra chạn, miệng chem
chép đếm bát đũa rồi dùng cả hai càng khuân ra bàn, chia làm đôi đều đặn.
Vừa đun lại nồi miến Phượng vừa nghĩ kể ra cua cũng đáng yêu, người thật
phải khóc lóc ầm ĩ, mà đàn ông khóc thì sợ lắm. Cô tự nhủ trong cả năm
2000 dài này chắc chắn sẽ có dịp được xem cua khóc, rồi vừa bắt đầu tưởng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.