MADE IN VIETNAM - Trang 27

ngày lấy chồng, Tết của Phượng bị rút ngắn lại. Tối mồng hai Tết nào cô
cũng tiếc cho những ngày còn sống với bố mẹ, hồi ấy Tết chạy dài suốt cả
tháng. Ba năm trước cô còn phải ôm con chờ xe khách ngoài bến Nứa. Cô
phải đi từ sáng sớm. Vào được bên trong xe cũng không biết ngồi đâu vì
khắp nơi toàn người nhà quê không biết im lặng để cho thằng Kiên ngủ. Cô
lại có dịp để tiếc cho hồi chưa chồng, thế nào cô cũng đạp xe đạp, thế nào
cũng có vài ba chàng trai tên là Khánh đuổi theo làm quen, thế nào cũng có
ít nhất một chàng Khánh tình nguyện đi cùng cô hai mươi cây số rồi lại hai
mươi cây số ngược về Hà Nội. Hồi ấy cô ít đi bộ, nhưng nếu đi bộ vào
tháng sáu ngoài phố vắng, bao giờ cũng sẽ có một chàng trai không nhất
thiết phải tự xưng tên là Khánh nhưng chắc chắn sẽ hỏi cô một câu, giống
hệt như hiện tượng Vam-pi-lốp: cô đi đâu đấy, về nhà ư, hay ra công viên,
hay đến rạp nghe hòa nhạc. Cô cũng đã một lần trả lời, cũng bằng hiện
tượng Vam-pi-lốp: xin lỗi, tôi đang bận, tôi đang rất bận. Chỉ có vậy thôi
chẳng có cuộc chia tay nào cả nhưng cũng đủ sưởi ấm cô suốt cả tháng sáu.
Lỗi là tại vở kịch cô đã xem đến hai lần ở nhà hát Tuổi Trẻ. Đến tháng bảy
thì cô đi lấy chồng. Hồi ấy, Bình còn chưa biết buộc dây giầy. Bố Phượng
phải đến thắt hộ anh chiếc cà vạt quanh cổ cho ngày cưới. Trước khi nhận
cái buồng tắm của nhà buôn tơ lụa, ông cũng là nhà quê nên rất thông cảm
cho con rể, còn an ủi cái gì rồi cũng sẽ học được tất, kể cả chuyện đi nước
ngoài. Thế rồi Bình đi châu Âu thật. Phượng theo anh lên phố Hàng Giầy
định mua một đôi giầy cho anh đi châu Âu mà chẳng nhìn thấy đôi giầy
nào, chỉ thấy toàn khăn rửa mặt và xà phòng thơm bày bán khắp hai vỉa hè
nên lại phải sang phố Hàng Bông. Cuối cùng cũng tìm được một đôi giầy
cỡ ba mươi chín, nhìn không ai biết là giầy Sài Gòn xuất khẩu bị nhập khẩu
trở lại. Phượng nghĩ tìm cửa hàng giầy khó thế này thì cũng nên mua một
đôi cho cô, có cỡ ba mươi tư thôi. Giầy nhỏ hơn thì rẻ hơn. Giầy Sài Gòn
để cho người Sài Gòn chứ không được làm cho người Hà Nội nên một
tháng liền cô bị đau chân. Hai tuần sau, Bình mang từ châu Âu về một túi
hạt lúa mì để mang đến cơ quan nghiên cứu, một chiếc va-li mới và một đôi
giầy cỡ bốn mươi ba lúc nào cũng ở dưới chân. Bình bảo mua to hơn bốn
số cho khỏi đau chân rồi cương quyết chỉ cởi giầy lúc lên giường ngủ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.