MADE IN VIETNAM - Trang 31

kia, ai muốn mở mày mở mặt chỉ có mỗi cách ra đi. Mẹ anh có lời nào cũng
bỏ nhà trở hết về Hà Nội, cả ba anh em anh đều tấu thư, đều rời làng ra
thăm thành phố. Bình ở lại không về, còn hai anh Bình ngắm xong ba mươi
sáu phố phường thì quay về làng, càng nói nhiều hơn. Trước khi chia tay,
ba anh em hẹn nhau chủ nhật đầu tháng họp mặt tại nhà bố mẹ để tổng kết
chuyện gia đình, nhưng chủ nhật nào họ cũng đến vào buổi trưa, chưa nói
được gì thì đã buồn ngủ, chưa kịp uống nước chè chống buồn ngủ thì cả ba
đã cùng lăn ra ngủ. Bố Bình và ba cô con dâu chẳng có việc gì làm nên tạm
lên giường nằm rồi cũng ngủ nốt. Bao giờ cũng đến tận năm giờ chiều chủ
nhật. Ngày chủ nhật mồng bảy Tết, mẹ Bình đi ra đường cái mua bia lạnh
để chúc tết các con trai, về đến nhà đã mười hai giờ mười lăm. Chưa xuống
nhà ngang bà đã nghe thấy sáu tiếng ngáy song song nối liền sáu giấc mơ
ban ngày với sáu chiếc cốc chưa có bia còn nằm chờ trên bàn. Vào nhà trên
thì Phượng cũng đang ngủ say sưa trên võng. Cô có vẻ béo ra, ít nhất cũng
thêm năm cân kể từ tết năm trước. Bọn trẻ con đi chơi đâu hết không thấy
đứa nào, chắc để trốn ngủ trưa. Mẹ Bình chẳng biết ngồi đâu cũng chẳng
biết nằm đâu đành xuống bếp ngồi một mình. Được một lúc bà cũng ngủ
mất. Trong mơ bà thấy có một cô gái tóc vấn trần, mặc áo bông trần, giống
hệt bà bốn mươi năm trước. Cô gái nói với bà: bà ơi, tôi về làm dâu nhà
này đã bốn mươi năm rồi, thế mà đêm nào tôi cũng chỉ mơ một giấc mơ, tôi
tin là mỗi người chỉ có một giấc mơ, những giấc mơ khác không phải là
mơ, những cái người ta tưởng là mơ lại không phải là mơ, mỗi đời người là
một giấc mơ, mở mắt thức dậy là hết mơ, là rơi vào hố đen ngòm không
một giấc mơ. Nói rồi cô gái đi mất. Mẹ Bình tỉnh dậy thấy mình vừa ngồi
vừa ngủ nên sợ quá. Bà đổ nồi cơm trưa đã nguội đi rồi nấu một nồi cơm
mới, đợi năm giờ chiều mới đánh thức mọi người dậy. Phượng được đánh
thức sau cùng nên xấu hổ ngồi im. Chiếc bút chì kẻ mắt rơi đâu mất lúc cô
ngủ, cả nhà tìm mãi cũng thấy ở trong mồm thằng Kiên. Mọi người đều
cười rồi ngồi vào chiếu ăn một bữa cơm chẳng biết là trưa hay tối nhưng là
bữa cơm đoàn tụ đầu xuân. Cơm do mẹ Bình nấu, thức ăn do hai chị con
dâu lớn đi cùng nhau ra tận Hà Nội mua về, mẹ Bình cho lên bếp đun lại.
Phượng chẳng làm gì cả, chắc chút nữa phải ngồi lại rửa bát. Cô nghĩ cũng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.