MADE IN VIETNAM - Trang 33

ốm nghén nên vẫn phải xuống sân rửa bát. Anh cả nói: nhà quê ăn cơm trên
chiếu, hai chân khoanh thành chữ ngũ, ẩn cũng không đổ. Nhà quê ra Hà
Nội ai cũng lên đến chức trưởng phòng, kém thì cũng phó phòng. Tôi là
con cả nhà này, tôi cũng là bộ đội phục viên, tôi sẽ lên xin ủy ban xã phân
cho ít gạch ngói. Tôi thấy căn nhà này xuống cấp quá. Tôi sẽ gọi điện thằng
bạn phòng vật tư huyện bán giá nội bộ cho vài tạ xi măng Bỉm Sơn. Tôi
nhờ nó phải làm. Nó còn đang cậy tôi xin giấy chứng nhận là gia đình neo
đơn để mua vài tấn phân bón cho hoa màu vụ tới. Tôi sẽ sửa nhà cho bố mẹ
mỗi người một phòng, mỗi phòng một cửa, mỗi cửa đều hướng về buồng
tắm, rồi buồng xí, rồi nhà bếp, hệt như ở Hà Nội. Tôi còn nhớ hồi sơ tán
đến đèn dầu cũng chẳng có mà dùng. Tôi vẫn đốt đuốc đi học. Máy bay Mỹ
đến gần thì thay đuốc bằng ống bơ đom đóm. Tôi học chẳng thua kém ai,
tôi cũng trưởng thành. Tôi sẽ cấm các con tôi, cấm cả các cháu tôi ăn phở
buổi sáng. Trẻ con nhà trí thức Hà Nội bây giờ mới năm tuổi sáng đã ăn
bát phở đập thêm quả trứng, còn tráng miệng cốc kem sữa, đi học về trưa
bánh mì ba tê xúc xích, chiều cơm giò chả, tối trước khi đi ngủ lót lòng
trứng vịt lộn, xôi lạp xường, thế mà đứa nào cũng yếu như con giun đất,
chạy một vòng thì ngã. Tôi xem trên báo từ đầu năm 2000 dương lịch đến
giờ, mấy vụ học sinh bị ngất trong giờ thể dục, tẹo nữa thằng Kiên và mấy
thằng nhà này chạy thi xem thằng nào thắng. Tôi nói vợ chồng chú Bình
không nên chê nông thôn, vợ chồng chú phải thấy rõ hơn nữa những cố
gắng mà nông thôn đã đạt được trong phong trào xóa đói giảm nghèo, từng
bước đi lên hội nhập với các nước trong khu vực và quốc tế. Tôi đã đi chúc
tết cả làng, bây giờ hộ dân nào cũng có điện và nhà ngói, ngày xưa chỉ bọn
bóc lột mới có, nhiều gia đình còn mắc được cả điện thoại và có vô tuyến tủ
lạnh. Tôi đi nhiều tôi thấy người nông dân làm ăn giỏi năng động hơn cả
dân thành phố. Tôi sẽ làm đơn lên bộ Nông Nghiệp để họ trả chú Bình về
làng, chú ấy là kỹ sư ở Hà Nội chẳng được cái tích sự gì. Bố Bình cũng nói:
thằng Bình nhà mình từ ngày ra thủ đô chỉ được mỗi cái đẹp trai. Mẹ Bình
vẫn không nói gì. Bà đi xuống sân giúp Phượng nhặt cái bát vỡ, tiện thể
hỏi: con có hay nằm mơ không. Trong nhà con cua cứng miệng không biết
phản ứng ra sao, mãi sau mới hỏi: anh Cả tốt nghiệp trường Đảng từ bao

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.