MADE IN VIETNAM - Trang 61

ở Hà Nội, và lạ kì thay từ chính chiếc cửa sổ căn phòng đối diện với căn hộ
một phòng nơi con bé sáu tuổi, hàng xóm nhà thằng Kiên, sống với ông bà,
bố mẹ, và hai đứa em sinh đôi của nó. Hai trang giấy viết tay ấy kể lại một
câu chuyện khó tin: Một đêm năm 2000 nối liền tháng bảy với tháng tám
với bàn làm việc của đạo diễn điện ảnh với một phố nhỏ của Hà Nội. Chiếc
cửa ra vào nhỏ nối liền căn phòng nhỏ và khán giả. Còn chiếc cửa sổ nhỏ
màu xanh nối liền những bức tường nhỏ và đêm. Khán giả muốn bước vào
đêm phải đi qua chiếc giường nhỏ khó nhọc lắm mới chứa đủ hai người
không biết đang ngủ hay cố tình nhắm mắt. Họ vừa trở thành vợ chồng
cách đây năm tiếng đồng hồ, tại một phòng cưới chứa được năm chục
khách mời, bởi một đám cưới nhỏ không có gì đặc biệt, không được nhìn
thấy trong phim. Hai bằng chứng còn lại của đám cưới là giấy đăng kí kết
hôn do ủy ban nhân dân phường đóng dấu, còn ở trong túi xách tay của cô
dâu và một bó hồng cực lớn nằm im lặng trên một cái bàn bên dưới cửa sổ.
Căn phòng đêm ngạt ngào mùi hoa cũng im lặng. Chiếc quạt máy đặt cuối
giường không ngừng chậm chạp quay một trăm năm mươi độ từ phải sang
trái rồi lại một trăm năm mươi độ từ trái sang phải. Nó quá bé để tranh điện
với những đồng nghiệp to con, quốc tịch nước ngoài, đang thả hết tốc độ
chách đấy vài vách ngăn. Cánh quạt mệt mỏi chỉ đủ sức làm phập phồng
chiếc váy cưới màu trắng. Không một tiếng động. Những cặp mắt nhắm.
Những bức tường nhỏ. Cửa sổ nhỏ. Chiếc rèm cửa dĩ nhiên cũng nhỏ.
Những giọt mồ hôi lấm tấm trên mặt và trên những phần cơ thể không che
đậy. Cô dâu từ từ đứng dậy rồi đi về phía cửa ra vào. Nhưng cô đi đâu, cô
muốn trốn cái nóng hay tránh nhìn chủ rể. Chẳng khán giả nào buồn tìm
câu trả lời. Cô vừa ra khỏi thì chú rể chậm chạp đứng dậy, ngắt một bông
hoa hồng đỏ, rồi vừa xé từng cánh hoa phân phát cho khán giả, vừa kể câu
chuyện của anh, đủ để cho cô không thể nghe thấy những lời sau đây: Liên
sẽ đóng vai cô. Trong phim cô sẽ không tên là Liên và nói chung sẽ không
có tên. Điều này không quan trọng lắm bởi trong trí nhớ của tôi hình thức
của cô nhiều khi không còn hiện diện nữa, cái tên Liên của cô cũng thường
xuyên không được tôi phát âm cho đúng. Thực ra tôi và cô quen nhau vỏn
vẹn ba tuần. Chuyện xảy ra cũng đã ba năm rồi. Tôi thậm chí đã quên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.