MADE IN VIETNAM - Trang 91

chuyện kiến được cô giữ kín, ai cũng nghĩ là cô lại mang thai lần thứ hai,
hoặc cô bị mắc bệnh viêm gan siêu vi trùng. Chuyến đi Sài Gòn của cô nằm
trong bản hợp đồng tạm thời chung sống hòa bình với loài kiến ít nhất là
đến hết năm 2000. Nhưng khi đã ra đến cửa sân bay, cơn khát nước đá cũng
đã nói với cô rằng nóng như thế này cô sẽ không tìm nổi một con kiến nhỏ
trong khách sạn mà cô sẽ đến ở trung tâm thành phố. Nước đá ở đây đắt
hơn Hà Nội. Người đông hơn, da đen hơn, mặc quần đùi nhiều hơn. Cô
mua một cốc nước đá nhỏ, biết rằng thế nào cũng có pha đường hóa học,
thế nào cũng có thêm một chút nước chè và thế nào nước chè cũng làm cô
nhớ đến một anh Khánh trong muôn vàn anh Khánh mà cô đã gặp hoặc
chưa hề gặp nhưng bao giờ cô cũng có cảm tình ngay với tất cả các đàn ông
tên là Khánh, thế nào cũng nhớ da diết. Khánh hình như đã là người yêu
mười lăm năm trước của cô khi cả hai cùng nhảy vào một ước mơ miền
Nam. Tỉnh dậy ở Sài Gòn sau ba ngày hai đêm nằm giường tầng mới thấy
ở đây cũng có nhiều nhà quê, mà lại đông và nhà quê gấp đôi Hà Nội.
Chắc chắn không phải vì thế mà cái gì cũng nhân đôi, giá cả, tốc độ, không
gian. Ngày ở Hà Nội không dài quá mười tiếng và trong khi người Hà Nội
đã nằm trong chăn, đã kịp mơ được một giấc mơ thì dân Sài Gòn vẫn lang
thang ngoài phố, ăn tô hủ tiếu đêm, mua thêm vài băng nhạc nhẹ Vina, còn
tâm hồn thì sang tận bên kia bờ Thái Bình Dương xin về dăm cây bút bic,
mười cục xà bông, vài vỉ thuốc kháng sinh để nuôi sống một gia đình. Vật
chất giúp đỡ tinh thần là thế. Phượng và Khánh không biết có yêu nhau hay
không cứ một ngày trên hai Phượng nghĩ là có, rồi một ngày trên hai cô đi
ăn kem cốc một mình. Lần đầu gặp nhau ở quán Tầu Bay nổi tiếng Sài
Gòn, Khánh đang nhẫn nại nhặt từng cọng giá từ tô phở to bằng một cái
chậu vứt xuống gầm ghế, Phượng nhận ra những cử chỉ miền Bắc mà cô
rất muốn có đủ can đảm để làm. Còn Khánh thì hoàn toàn thất vọng không
phải vì bát phở đắt gấp đôi ngoài Bắc, không phải vì khăn trải bàn có rất
nhiều hoa, không phải vì bát phở có một nửa là giá, nửa còn lại chia ba hai
phần là nước một phần là cái, mà vì tương tầu lại có mầu đen chứ không đỏ
như tương ớt quê anh. Rồi đúng vào lúc Phượng đang vất vả nhặt ra những
cọng húng quế, bằng hai ngón tay, rồi kín đáo đặt chúng lên mặt bàn, giữa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.