MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 109

9.

Sau khi ăn xong, Tiêu Đồng chia tay Khánh Xuân và Xuân Cường, tìm một
máy điện thoại công cộng bên đường gọi cho Văn Yến. Anh gọi cho cô vì
từ thứ Năm đến này, ngày nào Văn Yến cũng liên tục gọi cho anh.

Giọng của Văn Yến trong ống nghe đương nhiên chẳng vui vẻ gì, cố gắng
kềm nén sự bực tức và nghi ngờ hỏi anh cả tuần nay làm gì, đi đâu. Anh nói
dối là đi với hai người bạn ra ngoại ô. Văn Yến tiếp tục truy hỏi, Ngay cả
một cú điện thoại anh cũng không thể gọi cho em hay sao, trong khi em đã
nhắn không biết bao nhiêu lần? Anh nói, Ở ngoại ô nên máy nhắn tin không
nhận được tin nhắn, nếu có nhận được cũng không có điện thoại. Văn Yến
nói, Em cứ nghĩ rằng anh đã gặp phải chuyện gì đó, gọi mãi mà không có
trả lời khiến em sốt ruột. Tiêu Đồng nói, Không có việc gì, em đừng lo lắng
không đâu.

Thực ra thì ngoài việc tìm Khánh Xuân tối nay, từ thứ Năm cho đến Chủ
nhật, anh bị Âu Dương Lan Lan đeo bám không rời.

Lúc gặp Lan Lan bên sân vận động, Tiêu Đồng không biết phải xử trí như
thế nào. Nhưng vốn là một chàng trai lịch thiệp, đã ăn với nhau một bữa
cơm cũng có thể gọi là quen biết nên anh đã chủ động chào hỏi, có điều anh
cố ý làm ra vẻ ngạc nhiên:

- Ôi! Có phải là Âu Dương... Lan Lan không? Sao cô lại đến đây, tìm người
quen chăng?

Gương mắt Lan Lan vẫn giữ nét lạnh lùng cố hữu, một nét cười thoáng qua
nhưng lập tức tắt ngấm:

- Đúng thế, tìm người.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.