MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 27

- Tên tôi là Âu Khánh Xuân. Cậu gọi tên hay gọi là chị đều được.

- Vâng!

Khánh Xuân tỉ mỉ quan sát phòng bệnh. Một căn phòng vuông vức khoảng
hai mươi mét vuông, tường màu trắng tạo sự thanh khiết đến lạnh lẽo. Bức
tường nằm sát giường bệnh và tủ đầu giường có bày một số dụng cụ y học
không biết có công dụng gì. Cửa sổ có treo rèm màu lam, ngay dưới tấm
rèm là một chiếc ghế sa lông hai người ngồi. Nói chung đây là một phòng
bệnh cao cấp. Lần ấy, khi trưởng phòng Mã bị bệnh đưa vào đây, Khánh
Xuân có đến thăm và nhớ lại rằng, phòng bệnh của trưởng phòng Mã không
sang trọng như của cậu sinh viên này.

- Giác mạc này là do chị tự nguyện hiến phải không?

Đột nhiên Tiêu Đồng chủ động bắt chuyện.

- Không! Khánh Xuân vội vã trả lời - Là do chồng chưa cưới của tôi tự
nguyện hiến tặng.

- Hai người yêu nhau lắm phải không?

Câu hỏi này vừa chân thật vừa có vẻ già dặn, Khánh Xuân không trả lời mà
lại hỏi:

- Cậu nói thử xem?

- Nhất định là tình cảm rất sâu nặng. Nếu không chị sẽ không bao giờ đến
đây để thăm và chăm sóc tôi.

Suy nghĩ của Tiêu Đồng vẫn thể hiện sự thẳng thắn đến độ cực đoan của
một thanh niên khiến Khánh Xuân không hiểu là tâm trạng mình nên thoải
mái hay là bực bội. Cô chỉ gật nhẹ đầu, nói:

- À, có lẽ là như vậy!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.