MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 98

Ngày cuối tuần cũng chẳng có một chút thời gian rỗi. Buổi sáng Chủ nhật,
cả đội hội ý chớp nhoáng, sau khi giải tán, Lý Xuân Cường hạ lệnh: Buổi
chiều toàn đội không làm gì cả, nghỉ thôi!

Chờ cho các đội viên ra về gần hết, Xuân Cường gọi Khánh Xuân lại và
mời cô chiều nay đến nhà anh ăn cơm tối.

- Mẹ anh bảo mời em đến. Tối nay mẹ anh sẽ làm món cá hoa vàng hấp tỏi,
trước đây em đã từng ăn món này. Mẹ anh còn nhớ là em thích món này do
tự tay bà làm nhất.

Suy nghĩ một lát, Khánh Xuân lắc đầu từ chối:

- Thôi để lần sau vậy. Mấy ngày nay bố em chỉ để một mảnh giấy trên bàn
là rất muốn ăn một bữa cơm với con gái. Tối nay em muốn ăn cơm với bố.

Thực ra thì lý do từ chối lời mời của Xuân Cường không chỉ có chừng ấy.
Tân Dân ra đi chưa đầy một tháng, cô không nên quá thân thiết với Xuân
Cường.Trên đường về nhà, cô ghé qua một siêu thị mua mấy cân chân gà.
Bố cô rất thích món này và ông chế biến cũng cực ngon. Nhưng chưa về
đến nhà, máy nhắn tin của cô đã reo lên liên hồi. Theo phản xạ, hễ nghe
máy nhắn tin kêu lên là cô giật mình. Toàn bộ lỗ chân lông trên người như
muốn co lại vì không biết có chuyện khẩn cấp gì đang xảy ra. Nhưng cho
dù là bất cứ chuyện gì, kế hoạch ăn cơm cùng bố tối nay coi như không còn
hy vọng gì nữa.

Đây là một số điện thoại mà cô chưa hề quen biết. Cô vào nhà và chạy sang
phòng khách nhà bố để gọi điện thoại. Khi đầu dây bên kia có người nhấc
máy, tâm trạng của cô mới bình thường trở lại. Người nhắn cho cô lại là cậu
sinh viên khoa Pháp luật Trường Đại học Yên Kinh Tiêu Đồng!

Giọng Tiêu Đồng trong máy giống như dung mạo của anh, tràn trề vẻ thanh
xuân. Nhận ra điều này, tâm tình Khánh Xuân bỗng nhiên bị một cảm giác
quen thuộc nhưng đã mất từ lâu làm cho choáng ngợp. Tiêu Đồng hỏi cô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.