MÃI MÃI TUỔI MƯỜI CHÍN - Trang 15

Lao qua đường đến chỗ cánh lái xe, Trêchiakov đổ xăng vào đèn dầu, rồi
cho thêm vài hạt muối để xăng không bốc, và khi quay lại anh đã thấy ba
người ngồi quanh bàn.
- Trung úy nhìn xem chủ nhà đã giấu chúng ta một người như thế nào! —
Taranov đón anh ồn ào. Sau đôi môi thâm sì ướt nhẫy lấp loáng những
chiếc răng bịt vàng. Rồi anh ta còn nháy mắt ra hiệu.
Một cô gái tuổi chừng mười bảy, ngồi cạnh bà chủ nhà. Cô ta cũng đẫy đà,
xinh đẹp, nhưng ngồi như một nữ tu sĩ, hai hàng mi đen cụp xuống. Khi
Trêchiakov ngồi xuống gần bên, cô mới ngước mắt nhìn anh vẻ tò mò. Mắt
cô xanh thăm thẳm. Cô là người đầu tiên cất tiếng nói:
- Chúng ta không bị nổ tung đấy chứ!
- Kìa cô! — Trêchiakov bắt đầu làm cô yên tâm — Đã được kiểm nghiệm
ngoài mặt trận. Tôi cho muối vào xăng rồi, làm sao còn nổ tung được nữa.
Và anh vấp phải cái nhìn của cô. Cô mỉm cười xuống thang:
- Em nhát nhát là, em sợ đủ mọi thứ...
Bà mẹ canh giữ cô con gái bằng đôi mắt đen huyền, bà kể lể, kể suốt, liến
thoắng như súng liên thanh:
- Bọn Đức vào làng, tối vừa mới mổ xong, phải nằm suốt. Ôi, lạy chúa!
Con Okxanotska mới có mười bốn tuổi, lại còn đứa bé này nữa. Lúc ấy tôi
biết làm gì cơ chứ?
- Cô tên là Ôkxana à? — Trêchiakov khẽ hỏi.
- Ôkxana. Thế còn anh?
- Vôlôđia.
Cô chìa tay dưới gầm bàn, bàn tay mềm mại, ấm áp, trơn ướt mồ hôi. Trái
tim anh thoáng lặng đi rồi bắt đầu đập loạn lên như muốn bật tung ra ngoài.
- Ôkxanôtska! — bà chủ nhà đứng lên rời khỏi bàn ăn và cất tiếng gọi. Cô
gái thở dài, mỉm cười với trung úy và miễn cưỡng bước theo mẹ.
Trung úy, đừng bối rối nhé! Chúng ta đang ra trận mà! — Taranov thì thào!
Họ còn lại hai người, ngồi bên bàn và chờ đợi. Sau cánh cửa, giọng bà chủ
nhà vang lên khe khẽ: bà nói gì đó rất nhanh, không hiểu được một từ nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.