MÃI MÃI TUỔI MƯỜI CHÍN - Trang 40

và mùi lửa, trung đội của anh ngủ quanh đống lửa. Chiếc thúng đầy muội
treo trên ngọn lửa cháy không có khói. Một chiến sĩ quấy thùng, và đưa thìa
lên nếm. Sau một tuần về trung đoàn, Trêchiakov còn chưa kịp nhớ hết mọi
người trong trung đội của mình, nhưng anh biết người chiến sĩ này. Gương
mặt bèn bẹt sáng lên vì gần lửa, mắt lim dim... Kưchin! Ngay cả cái tên
nghe cũng rất cộc lốc: Kưchin.
Ngọn lửa liếm quanh chiếc thùng đang bốc hơi nghi ngút. Kưchin liếm
thêm một lần nữa, vẻ phân vân, nghĩ ngơi, cho thêm chút muối và lại ngoáy
lên. Hơi mỡ từ chiếc thùng bốc lên nghi ngút; thật là thèm:
- Kưchin, nấu gì đấy?
Anh ta quay lại:
- Trung úy đã dậy rồi đấy ạ!
- Tôi hỏi, nấu gì đấy?
- Một con bốn chân…Có sừng.
- Nó chuyện trò thế nào?
Kưchin nhắm tịt mắt lại.
- Be be - anh ta giả làm tiếng bê, — Đồng chí trung úy. Hong xà cạp bên
bếp lửa đi, ấm lắm.
- Phơi nắng khô rồi.
Vò đôi xà cạp trong những ngón tay đen sì vì nhọ, Trêchiakov xỏ giày, rồi
đứng lên. Lính bộ binh nằm ngủ, vẻ mỏi mệt trải khắp cánh rừng. Những
người ở phía sau vẫn kéo đến, lê bước như trong mơ, vừa mới trông thấy
đằng mình, thế là họ đổ sụp xuống đất. Một nữ y tá túi thuốc đeo bên hông
chạy từ chiến sĩ này sang chiến sĩ khác, tay quệt nước mắt trên má:
- Có mỗi một chiếc cặp sốt, thế mà họ lấy mất, - chị than phiền với
Trêchiakov, một trung úy không quen biết, chị còn biết than thở cùng ai.
Chị không còn trẻ, tuổi chạc ba mươi, mái tóc phi-dê thời hạn sáu tháng
bám đầy bụi. Ai chà, ai lấy trộm chiếc cặp sốt của chị làm gì? Nó đã bị vỡ
hoặc bị mất, mà chị thì cứ đi tìm. Và chị khóc vì chị kiệt sức, chị đã làm
việc suốt dọc đoàn hành quân đêm, với tất cả mọi người. Các chiến sĩ ngủ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.