MÁI NHÀ XƯA - Trang 69

- Tại sao nguy hiểm, ba? Bộ có con quái vật trong đó hả? Nó có ăn thịt chị
Khánh không ba?
- Con đừng có nói nhảm. Những đường hầm này thông nhau chằng chịt như
mắc củi nên rất dễ bị lạc. Nhỏ như con mà bị lạc thì khó lòng tìm được lối
ra. Với lại các mạch đá đã được lấy hết rồi, đất có thể bất ngờ sụt xuống, lại
có chỗ nước rỉ vào, tràn đầy các hố sâu, nếu vô ý sẽ bị hụt chân rớt xuống.
Mặc dầu phải luôn luôn ngăn giữ Tý Việt và bị em vùng vằng bất mãn,
cuộc đi thăm hầm đá cũng lưu lại một kỷ niệm thích thú.
***
Trời về mùa này vẫn đẹp, khí trời trong mát không oi nồng như những ngày
cuối hạ. Bà Oai hầu như suốt ngày nằm nghỉ trên chiếc ghế dài kê dưới
bóng mát ngoài vườn... Đôi khi tôi có cảm tưởng rằng bà bực bội vì cứ phải
nằm một chỗ, và chỉ muốn trở dậy làm một vài công việc.
Nhưng bà Tám ngăn cản:
- Chị cứ nằm yên đấy, để đó tôi lo cho.
- Nhưng, cô Lan ạ, tôi sợ phiền cô nhiều quá.
- Không sao mà! Chị cứ yên trí nghỉ ngơi... chị nằm xuống đi...
Dĩ nhiên, bà Oai phải miễn cưỡng nghe lời và đối với một người bà con hết
lòng với mình như thế, ai có thể nỡ tâm từ bỏ cho được.
Nhưng riêng tôi, thì tôi đã tống khứ bà lâu rồi.
***
Sáng nay gió mát thoảng nhẹ rồi bỗng dưng một cơn gió ùa đến thổi bay
những giấy tờ và tung rối mái tóc của tôi.
Lúc ấy tôi đang dạy Tý Việt học. Tôi vội đứng lên nhặt những trang giấy bị
gió lùa đến cạnh chiếc bàn con, nơi bà Oai nằm ngoài vườn. Sắp xếp xong,
tôi chợt thấy một tấm hình vương dưới bụi hoa lài.
Hình chụp một đứa nhỏ mới biết lẫy. Tôi cầm lên nhìn rồi đưa trả bà Oai.
Bà gượng cười, đôi mắt rưng rưng:
- Đây là hình bé Phương.
Tôi "dạ" nhỏ đáp lời bà. Bà nghẹn ngào tiếp:
- Cháu bé mất đã lâu. Nhưng đối với một bà mẹ, tôi vẫn chưa hề khuây nỗi
nhớ thương!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.