MÁI NHÀ XƯA - Trang 7

Tôi ngồi yên nhìn sửng cô tôi. Cô tiếp:
- Cô định nói với con một chuyện... song... khó nói quá! Cô muốn thú thật
với con một điều mà chẳng biết có nên không?
Tôi nắm lấy tay cô tôi:
- Có chuyện gì mà khó nói? Có chuyện gì mà cô phải thú thật với con? Con
là con của cô mà!
Bàn tay cô tôi ẩm mồ hôi. Cô thẫn thờ nói:
- Ừ, Khánh là con của cô. Cô vẫn cám ơn Trời Phật đã ban cho cô có con ở
bên cạnh. Tại cô thương con nên cô mới lưỡng lự như cô đã lưỡng lự từ
trước đến nay. Có một sự thật mà cô nghĩ... không thể che dấu mãi được...
Con có biết năm nay con bao nhiêu tuổi rồi không?
Trời! Tôi bao nhiêu tuổi? Không chừng cô tôi lẩn thẩn mất rồi!
Tôi đáp:
- Năm nay con 15 tuổi.
- Phải, mười lăm năm trời trôi qua! Con đã lớn khôn, khoẻ mạnh... Cô tin
rằng điều cô sắp nói không làm con kinh sợ...
Tôi lo ngại thầm nghĩ: Có lẽ tai nạn vừa qua đã làm thần kinh của cô xáo
trộn? Người ta thường bảo: Những người lớn tuổi bị ngã, đầu va mạnh
xuống đất, có thể bị lãng trí. Liệu cô tôi có ở trong trường hợp này không?
Tôi lắc tay cô:
- Cô nói gì vậy, cô? Cô làm con sợ quá hà!
Trầm ngâm giây lát, cô tôi thở dài, nói:
- Con nên hiểu cho tình cảnh của cô lúc ấy...
- Lúc ấy là lúc nào?
- Lúc xảy ra vụ đắm tàu...
Tôi thở ra:
- Lại chuyện đó nữa! Thì cô đã kể hết con nghe rồi. Con biết cha mẹ con đã
chết cả. Con chỉ còn lại có mình cô. Con được cô thương yêu chăm sóc như
con ruột, thế là đủ rồi.
- Đúng thế, nhưng còn một chi tiết cô chưa nói cho con biết... về một đứa
trẻ...
Giọng cô tôi trở nên khó khăn. Cô nói như mê sảng:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.