MÁI NHÀ XƯA - Trang 85

mình! May quá!
Tôi mỉm cười chia xẻ nỗi hân hoan của Chương.
***
Hơi ẩm thấm lạnh vai, và tiếng suối thì thầm trong bóng tối âm tu làm
chúng tôi sởn gai ốc. Hang đá này, khi đã bít kín lối ra sẽ là một ngục tù
kiên cố giam hãm chúng tôi. Nếu không có cách nào thoát khỏi chúng tôi sẽ
chết rã vì đói lạnh.
Chương bàn:
- Chúng mình thử lần quanh vách hang xem có ngõ ngách nào khác không.
Mò mẫn một hồi chẳng thấy còn ngõ ngách nào ngoài cái lỗ hổng mà
chúng tôi đã chui qua, Chương tiếp:
- Nếu cái hang này là một hầm mỏ, tất phải có đường hầm nữa ăn thông
vào. Chớ không lẽ người ta lấy đá ra bằng cái lỗ chúng ta đã chui... Nhưng
cửa hầm đó chắc đã được tên Sáu bít kín trước rồi.
Tôi buông mình xuống một tảng đá ngồi thở:
- Chú Sáu là ai vậy?
- Hắn là một thợ mỏ bị sa thải vì say sưa tối ngày.
- Chắc vì thế mà hắn để bụng, trả thù!
Chương ngồi xuống cạnh tôi, suy nghĩ:
- Có thể còn lý do nào khác nữa. Tôi ngờ có người đã thuê hắn.
Chợt nhớ ra, tôi giật mình:
- Anh Chương! Tên lái xe đưa chúng mình tới đây... là tên Chuột.
Chương vỗ trán:
- Ồ! Ngu quá! Thế mà tôi không nhận ra hắn.
- Tại anh có nhìn hắn đâu, với lại... việc xảy ra bất ngờ quá. Tôi cũng chỉ
mới nhác thấy hắn trước khi vô đây...
- Không biết ai mưu mô hãm hại mình thế này?
Chúng tôi không dám suy luận chỉ ngồi im lặng nhìn nhau. Tôi bắt đầu thấy
sợ, ôm mặt khóc. Chương nắm lấy tay tôi:
- Nín đi Khánh. Đừng vội thất vọng chứ. Hãy cứ kiên nhẫn chờ đợi xem
sao đã. Khánh tắt bớt ngọn nên của Khánh đi.
- Để thế này cho sáng, tắt làm gì?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.