MÁI NHÀ XƯA - Trang 90

ra lệnh:
- Phải vậy động cho đỡ lạnh!
Chúng tôi nắm tay nhau bước những bước chệnh choạng.
Ngọn nến cuối cùng đã cạn, cháy sèo sèo rồi tắt ngúm. Bóng tối phủ trùm
trong hang. Trí não chúng tôi chập chờn những hình ảnh ma quái.
Suốt thời gian đó mặc dù Chương cũng chịu chung những âu lo khắc khoải
như tôi, song anh đã cố gắng trấn tĩnh tôi rất nhiều.
Chương bảo tôi:
- Chúng ta ở đây đã ba ngày rồi.
Tôi không còn hơi sức để nói nhiều, chỉ thầm nghĩ: "Đã ba ngày qua mà
không ai đến giải cứu mình cả! Mấy mỏ đá có xa tỉnh lỵ lắm đâu, sao
không thấy ai tìm kiếm thế này?"
Như đoán biết được ý nghĩ của tôi, Chương giải thích:
- Cái hang này không được coi là một mỏ đá. Nó không thông ra một
đường hầm nào ngoài lối đi thiên nhiên theo dòng suối chảy nên lâu ngày
đã bị quên đi và chẳng ai để ý đến nữa.
Mọi cố gắng làm chúng tôi kiệt sức. Sau khi mò mẫn nhiều lần quanh hang,
chúng tôi đã tìm một góc khô ráo xa dòng suối ngồi nghỉ.
Nhưng bây giờ sau ba ngày đói, mệt, tôi lại muốn có nước chảy bên tôi.
Dòng nước chảy có cái gì sống động làm tôi thèm muốn.
Tôi thều thào bảo Chương:
- Chúng mình trở lại chỗ suối chảy đi.
- Để làm gì?
- Nó ra ngoài hang... chảy dưới ánh mặt trời...
Chương dìu tôi đứng lên. Chúng tôi tập tễnh lần đến bên dòng nước đang
róc rách.
Tôi lả người, vọc tay xuống làn nước mát lạnh. Tôi rùng mình, lẩm bẩm:
- Lạnh quá!
Chương bảo:
- Coi chừng cảm đó, Khánh ạ!
- Cần gì - tôi chán ngán trả lời - nó chảy ra ngoài hang, anh thấy không, giá
chúng mình biến thành nước chúng mình sẽ len lỏi ra ngoài được. Ở ngoài

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.