MÀN ĐÊM - Trang 14

“Nhưng cậu không thể…”
Chạy!
Tôi huy động toàn bộ sức mạnh ý chí, chỉ để không lăn ra xỉu

ngay trên vỉa hè. Cơ thể tôi không muốn chạy sau khi mất máu hoặc
trong khi vẫn còn chuyển hoá những tác động do nước bọt của Lissa
gây ra. Nhưng tôi buộc các cơ bắp của mình ngừng biểu tình và bám
sát lấy Lissa khi chân chúng tôi nện xuống nền bê-tông. Thường thì tôi
có thể chạy nhanh vượt Lissa mà chẳng cần chút nỗ lực kinh khủng
nào - đặc biệt khi cô ấy đi chân đất - nhưng tối nay, chính Lissa là
người giữ cho tôi đứng thẳng được.

Tiếng bước chân đuổi theo trở nên to hơn, gần hơn. Những ngôi

sao đen kịt nhảy múa trước mắt tôi. Chiếc xe Honda màu xanh lá cây
của Jeremy đã hiện ra đằng kia. Ôi Chúa ơi, giá như chúng tôi có thể
tới nơi…

Chỉ còn cách chiếc xe khoảng vài mét thì một thanh niên bước

thẳng ra chắn đường. Chúng tôi “phanh” đánh két, và tôi giật mạnh tay
Lissa ra sau mình. Chính là anh ta, kẻ đứng dưới phố theo dõi tôi lúc
trước. Anh ta lớn hơn chúng tôi, khoảng hăm tư hăm lăm tuổi, và theo
như tôi ước lượng, thì cao chừng mét chín hay hai mét. Nếu trong
hoàn cảnh khác - tức là, nếu không phải anh ta đang chặn ngang cuộc
trốn chạy tuyệt vọng của chúng tôi - thì hẳn tôi đã thấy rằng anh ta
cũng “hot”. Tóc nâu chạm vai, buộc thành một túm đuôi ngựa ngắn.
Mắt nâu sẫm. Áo khoác nâu dài - áo chắn bụi, tôi nghĩ nó được gọi
như thế.

Nhưng có “hot” hay không thì lúc này cũng chẳng liên quan gì.

Anh ta chỉ là một chướng ngại vật cản trở Lissa và tôi đến chỗ cái ô tô
và đến với tự do. Tiếng bước chân phía sau chậm lại, tôi biết những kẻ
đuổi theo đã bắt kịp mình. Từ hai bên, tôi nhận thấy có nhiều chuyển
động hơn, nhiều người lại gần hơn. Chúa ơi! Họ đã cử gần một tá
giám hộ chỉ để tóm chúng tôi về. Thật không tin được. Đến cả bản
thân nữ hoàng chắc cũng chả đi đâu mà có nhiều người bảo vệ đến thế

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.