MÀN ĐÊM - Trang 215

trung tâm thương mại, thì họ sẽ phải cho phép cậu tới buổi khiêu vũ
thôi.”

“Bây giờ bọn mình còn tới các buổi khiêu vũ nữa hả?” Tôi nói.

Trước đây chúng tôi chưa từng làm thế. Các sự kiện xã hội do nhà
trường tổ chức? Không đời nào.

“Tất nhiên là không. Nhưng cậu biết đấy, sẽ có đủ loại tiệc tùng

bí mật. Bọn mình sẽ bắt đầu ở buổi khiêu vũ rồi chuồn đi.” Lissa thở
ra sung sướng. “Mia ghen tỵ đến mức nó gần như không chịu nổi.”

Lissa tiếp tục nói về những cửa hàng chúng tôi sẽ đến, tất cả

những thứ chúng tôi sẽ mua. Tôi thừa nhận rằng mình khá hào hứng
khi nghĩ tới việc được mua ít quần áo mới, nhưng tôi chẳng tin rằng
mình sẽ thực sự được “thả”, hoang đường lắm.

“À này,” Lissa hí hửng nói. “Cậu phải xem đôi giày mà Camille

cho tớ mượn. Tớ chưa từng biết là bọn tớ lại đi cùng cỡ đấy nhé. Chờ
tẹo.” Lissa mở balô và bắt đầu bới.

Đột nhiên, Lissa hét lên và ném chiếc balô xuống đất. Sách và

giày đổ ra ngoài. Và cả một con bồ câu chết.

Nó là một trong những con bồ câu than khóc màu nâu nhợt vẫn

đậu trên các đường dây dọc theo đường cao tốc và dưới những tán cây
trong sân trường. Mình nó đầy máu, đến mức tôi không thể nhìn ra vết
thương nằm ở đâu. Ai mà biết được là ngay cả một thứ nhỏ như thế lại
có lắm máu đến vậy chứ? Nhưng dù sao thì con chim rõ ràng là đã
chết rồi.

Lissa lấy tay che miệng, nhìn chăm chăm, không nói nên lời, mắt

mở to.

“Mẹ kiếp,” tôi chửi thề. Không ngần ngừ, tôi chụp lấy một cái

que và đẩy cái cơ thể bé nhỏ đầy lông ấy sang bên. Khi nó đã xa ra
một chút, tôi bắt đầu nhét đồ của Lissa lại vào balô, cố không nghĩ tới
những loại vi khuẩn từ con chim chết kia. “Làm thế chó nào mà
chuyện này cứ… Liss!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.