MÀN ĐÊM - Trang 227

Đó là khoảnh khắc đáng sợ nhất trong đời tôi. Đáng sợ hơn cả lúc

nhìn thấy Lissa trong phòng của Wade. Đáng sợ hơn cả nhìn thấy
Lissa chữa lành cho con quạ. Đáng sợ hơn cả việc tôi sẽ bị các giám
hộ tóm. Bởi vì lúc ấy, tôi không hiểu được người bạn thân nhất của
mình. Tôi không biết cô có khả năng làm những gì. Một năm trước,
hẳn tôi sẽ cười vào mặt bất kỳ ai dám bảo rằng Lissa muốn biến thành
Strigoi. Nhưng một năm trước, tôi hẳn cũng sẽ cười vào mặt bất kỳ ai
dám bảo rằng cô sẽ cắt vào cổ tay mình hoặc khiến cho một ai phải
“trả giá.”

Trong khoảnh khắc đó, tôi chợt tin rằng Lissa sẽ làm điều bất khả

thi. Và tôi phải đảm bảo rằng cô không làm được. Cứu bạn ấy. Cứu
bạn ấy khỏi chính bản thân bạn ấy.

“Bọn mình đi thôi,” tôi nói, nắm lấy cánh tay Lissa kéo đi dọc

hành lang. “Ngay bây giờ.”

Trong tích tắc, sự lúng túng thay thế cho cơn giận dữ ở Lissa.

“Cậu muốn nói gì? Cậu muốn đi dạo trong rừng hay gì đó à?”

Tôi không đáp. Thái độ hoặc lời nói của tôi hẳn đã khiến Lissa

giật mình, vì cô không hỏi gì khi tôi dẫn đường ra khỏi phòng sinh
hoạt chung, cắt ngang qua sân trường, tiến về phía bãi đậu xe, nơi
khách tới thăm đi vào. Khắp bãi đầy chật ô tô của các vị khách tối nay.
Trong đó có một chiếc Lincoln Town to tướng, và tôi quan sát khi tài
xế khởi động xe.

“Có người về sớm kia kìa,” tôi nói, săm soi nhìn bác tài từ chỗ

nấp trong một bụi cây. Tôi liếc ra phía sau mình và chẳng thấy gì. “Họ
có thể đến đây bất kỳ lúc nào.”

Lissa hiểu ra. “Khi cậu bảo, ‘Bọn mình đi thôi,’ ý cậu là…

không. Rose, chúng ta không thể rời khỏi Học viện. Bọn mình sẽ
không bao giờ qua được các khu vực được canh gác và trạm kiểm
soát.”

“Bọn mình không phải làm,” tôi quả quyết nói. “Bác ta sẽ làm.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.