MÀN ĐÊM - Trang 228

“Nhưng thế thì giúp gì được bọn mình?”
Tôi hít một hơi thở sâu, thấy hối hận vì điều sắp nói, nhưng lại

coi đó là điều ít tệ hơn trong hai điều tệ. “Cậu nhớ cách cậu bắt Wade
đập phá phòng cậu ta chứ?”

Lissa nao núng, nhưng vẫn gật đầu.
“Tớ cần cậu làm lại. Hãy đến chỗ bác tài xế và bảo bác ấy giấu

bọn mình trong thùng xe.”

Choáng váng và sợ hãi bao trùm lấy Lissa. Cô không hiểu, và cô

ấy sợ. Cực kỳ sợ. Cô đã sợ hãi hàng tuần nay rồi, kể từ việc chữa lành,
đến các kiểu tâm trạng, và Wade. Lissa mong manh và bứt rứt vì một
điều mà cả hai chúng tôi đều không hiểu nổi. Nhưng ngoài tất cả
những chuyện đó, thì Lissa vẫn tin tưởng tôi, tin rằng tôi sẽ giữ cho cô
an toàn.

“Thôi được,” Lissa nói, tiến vài bước về phía bác tài, rồi ngoái lại

nhìn tôi. “Tại sao? Tại sao bọn mình lại làm việc này?”

Tôi nghĩ đến cơn giận của Lissa, đến mong muốn được làm bất

kỳ điều gì để chơi lại Wade của cô ấy. Và tôi nghĩ về cô Karp - cô
Karp xinh đẹp, thất thường - biến thành Strigoi. “Tớ đang chăm sóc
cậu,” tôi nói. “Cậu chỉ cần biết thế thôi.”

Tại trung tâm thương mại ở Missoula, đứng giữa những giá quần

áo thiết kế, Lissa lại hỏi, “Sao cậu không kể cho tớ?”

“Cậu không cần biết,” tôi lặp lại.
Lissa đi về phía phòng thử đồ, vẫn thì thầm với tôi. “Cậu lo rằng

tớ sẽ phát điên. Cậu lo rằng tớ cũng sẽ biến thành Strigoi à?”

“Không. Không đời nào. Đó hoàn toàn chỉ là chuyện của cô

Karp. Cậu sẽ không bao giờ làm thế.”

“Cho dù nếu tớ phát điên?”
“Không,” tôi nói, cố pha trò. “Nếu điên thì cậu sẽ chỉ cạo đầu và

sống với ba mươi con mèo.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.