“Tôi không tin nổi ông!” Tôi hét với theo Victor. “Ông để chính
con gái mình biến thành Strigoi?”
“Giải pháp cuối cùng thôi. Một sự hy sinh cần thiết vì mục đích
cao cả hơn. Natalie hiểu mà.” Và ông ta bỏ đi.
“Cậu có hiểu không?” Tôi hy vọng mình có thể ngăn cản được
Natalie bằng lời nói, cũng như trong các bộ phim. Tôi hy vọng những
câu hỏi đủ sức che giấu nỗi kinh hoàng khủng khiếp và tuyệt đối của
mình. “Cậu có hiểu không? Chúa ơi, Natalie. Cậu… cậu biến đổi rồi.
Chỉ vì ông ấy bảo cậu làm thế?”
“Bố tôi là một người vĩ đại,” Natalie đáp. “Ông ấy sẽ cứu Moroi
khỏi Strigoi.”
“Cậu điên rồi sao?” Tôi kêu lên. Tôi lùi lại nữa và bỗng va vào
tường. Móng tay tôi cào vào đó, như thể đào được một con đường
xuyên qua tường vậy. “Cậu là một Strigoi mà.”
Natalie nhún vai, trông gần giống Natalie cũ. “Tôi phải làm thế
để đưa bố tôi ra khỏi đây trước khi mọi người khác đến. Một Strigoi
để cứu tất cả Moroi. Thật xứng đáng, xứng đáng để từ bỏ mặt trời và
phép thuật.”
“Nhưng cậu sẽ muốn giết Moroi! Cậu không thể làm khác được.”
“Bố sẽ giúp tôi kiểm soát hành động. Nếu không, thì họ sẽ phải
giết tôi.” Natalie với ra và chộp lấy vai tôi, và tôi rùng mình khi thấy
Natalie nói về cái chết của chính mình một cách thản nhiên đến thế.
Cũng gần gần hờ hững như là cách mà hẳn là cậu ta đang nghĩ đến cái
chết của chính tôi.
“Cậu điên thật rồi. Cậu không thể yêu ông ta nhiều đến thế được.
Cậu không thực sự…”
Natalie lại ném tôi vào tường, và khi cơ thể tôi rớt bịch thành một
đống trên sàn, tôi có cảm giác rằng lần này mình sẽ không dậy được
nữa. Victor đã dặn Natalie đừng giết tôi… nhưng cặp mắt cô ta ánh lên
mong muốn được làm điều đó. Cô ta muốn uống máu tôi, cơn đói khát