đến cách họ tạo cảm hứng cho những người quen biết thể hiện đức hy
sinh và cống hiến.
“Mà đấy lại là chuyện khác,” Lissa nói tiếp. “Victor nói tớ không
từ bỏ linh hồn được. Ông ấy nói đúng. Tớ đau đớn vì thiếu phép thuật.
Đôi khi tớ ham muốn nó kinh lên được.”
“Tớ biết,” tôi nói. Tôi cảm nhận được nỗi đau bên trong Lissa.
Các loại thuốc đã làm cùn đi phép thuật của cô, nhưng không ảnh
hưởng tới mối kết nôi giữa chúng tôi.
“Tớ cứ nghĩ về những việc mình có thể làm, những người mình
có thể giúp đỡ.” Trông Lissa rất nuối tiếc.
“Cậu phải giúp bản thân trước,” Tôi nghiêm giọng bảo Lissa. “Tớ
không muốn cậu bị thương thêm lần nữa. Tớ không cho phép cậu.”
“Tớ biết. Christian cũng nói y như thế.” Lissa nở nụ cười mơ
màng, kiểu nụ cười luôn hiện trên môi khi cô nghĩ về Christian. Tôi
mà biết trước tình yêu sẽ biến hai người thành những kẻ đại ngốc như
thế này, thì chắc tôi chẳng nhiệt tình lôi kéo họ trở lại với nhau. “Và tớ
đoán rằng các cậu nói đúng. Thà là luôn thèm muốn phép thuật nhưng
đầu óc tỉnh táo, còn hơn có phép thuật mà bị điên. Không có mức độ ở
giữa nào cả.”
“Không,” tôi nhất trí. “Trong chuyện này thì không.”
Thế rồi, hoàn toàn bất ngờ, một ý nghĩ đập thẳng vào đầu tôi. Có
một mức độ ở giữa. Những lời nói của Natalie nhắc tôi nhớ đến điều
đó. Thật xứng đáng, xứng đáng để từ bỏ mặt trời và phép thuật.
Phép thuật.
Cô Karp biến thành Strigoi không chỉ đơn giản vì phát điên, mà
chủ yếu để giữ được tỉnh táo. Bằng việc biến thành một Strigoi, các
phép thuật sẽ được cắt bỏ hoàn toàn. Như thế, cô không thể sử dụng
được phép thuật, không thể cảm thấy, cũng không ham muốn nó chút
nào nữa. Tôi chăm chú nhìn Lissa, và nhận ra một mối lo âu cuộn
trong lòng mình.