MÀN ĐÊM - Trang 40

Cho đến lúc này, tôi đã đốt quá nhiều thời gian chỉ để rời khỏi

phòng học. Những người khác gần như đã chạy hết vào phòng sinh
hoạt chung để ăn trưa từ lâu, sốt sắng tận dụng tối đa thời gian giao
lưu xã hội của mình. Tôi cũng chuẩn bị bước vào đó thì một tiếng nói
dưới hiên cửa gọi tôi.

“Rose?”
Nhòm theo hướng tiếng nói, tôi thấy Victor Dashkov, đang dựa

vào một cây gậy chống ở gần bức tường của toà nhà, khuôn mặt nhân
từ mỉm cười với tôi. Hai giám hộ của ông đứng gần đó, giữ một
khoảng cách lịch sự.

“Bác Dash - à, thưa Hoàng tử. Xin chào.”
Tôi vừa kịp chỉnh sửa mình, suýt thì quên các từ ngữ hoàng gia

Moroi. Tôi đã không hề sử dụng chúng khi sống cùng con người.
Moroi chọn người trị vì cho mình trong số mười hai gia đình hoàng
tộc. Người lớn nhất trong gia đình gọi là “hoàng tử” hoặc “công
chúa.” Lissa có tước hiệu đó vì cô là người duy nhất còn lại trong
dòng họ mình.

“Ngày đầu tiên của cháu thế nào?” ông hỏi.
“Vẫn chưa xong,” tôi cố nghĩ ra chuyện gì dễ nói. “Bác ghé tới

đây thăm một thời gian ạ?”

“Chiều nay ta sẽ đi, sau khi qua chỗ Natalie. Khi nghe tin Vasilisa

- và cháu - đã trở về, ta phải đến gặp các cháu.”

Tôi gật gù, chẳng biết nói gì nữa. Victor là bạn của Lissa hơn là

của tôi.

“Ta muốn nói với cháu…” Ông ngập ngừng. “Ta hiểu những việc

cháu làm là nghiêm trọng đến độ nào, nhưng ta nghĩ cô Hiệu trưởng
Kirova không nhận thức được một thực tế. Cháu đã giữ cho Vasilisa
an toàn trong suốt thời gian đó. Điều này rất ấn tượng.”

“Ừm, thì cháu có chạm trán Strigoi hay gì đâu,” tôi nói.
“Nhưng cháu cũng có gặp thứ gì đó chứ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.