MÀN ĐÊM - Trang 55

“Nó chẳng đáng,” tôi cãi. “Không đáng nếu… nếu cậu…” Tôi bỏ

lửng câu, Lissa nói đúng. Cô đã nhìn thấu tim tôi. Tôi đã nhớ các học
viên tập sự khác. Nhớ cả một số Moroi nữa. Nhưng không chỉ có thế.
Sức nặng của sự thiếu kinh nghiệm, của sự tụt hậu, cứ gặm nhấm tôi
suốt ngày.

“Rồi có thể mọi việc sẽ tốt hơn,” Lissa phản đối. “Tớ đã không

gặp phải… cậu biết đấy, không gặp phải chuyện gì lâu nay rồi. Tớ
không cảm thấy có ai đang bám đuôi hay theo dõi bọn mình nữa.”

Tôi không nói gì nữa. Trước khi chúng tôi rời Học viện, Lissa

luôn cảm thấy có ai đó theo sau, như kiểu bị săn đuổi. Tôi chưa từng
thấy bằng chứng nào, nhưng có lần đã nghe một trong các giáo viên
nói liên hồi về điều đó. Cô Karp. Cô là một Moroi xinh đẹp với mái
tóc màu nâu vàng sẫm và gò má cao. Và tôi khá chắc chắn rằng cô ấy
bị điên.

“Chẳng biết được ai đang theo dõi mình,” cô Karp từng nói,

nhanh nhẹn rảo bước quanh phòng học và kéo kín hết rèm lại. “hay
bám đuôi mình. Tốt nhất là cứ phải an toàn. Tốt nhất là luôn luôn phải
an toàn.” Bọn chúng tôi thường lén cười khúc khích với nhau vì đó là
điều mà học sinh vẫn làm quanh các thầy cô hoang tưởng và quái gở.
Ý nghĩ Lissa hành xử như cô Karp khiến tôi không yên.

“Gì vậy?” Lissa hỏi, vì để ý thấy tôi đang miên man suy nghĩ.
“Hả? Không có gì. Tớ chỉ đang nghĩ.” Tôi thở dài, cố gắng cân

bằng giữa điều mình muốn với những điều tốt nhất cho cô bạn. “Liss,
bọn mình có thể ở lại, mình đoán thế… nhưng có mấy điều kiện.”

Lissa phì cười. “Tối hậu thư của Rose, hả?”
“Tớ nói nghiêm túc đấy.” Đúng là những lời tôi không hay nói

lắm. “Tớ muốn cậu tránh xa các thành viên hoàng tộc. Dạng như
Natalie thì thôi, nhưng những đứa khác, cậu biết đấy. Bọn thích chơi
đùa với quyền lực. Camille. Carly. Cái nhóm đó.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.