MÀN ĐÊM - Trang 59

không có vị linh mục hay bất kỳ tín đồ nào gần đấy. Căn phòng vắng
ngắt.

Lissa lẻn qua ô cửa phía cuối nhà nguyện, trèo lên một đoạn bậc

thang hẹp kêu cọt kẹt dẫn tới gác mái. Chỗ này vừa tối vừa bụi. Luồng
sáng duy nhất rọi qua một cửa sổ kính màu lớn, bẻ vụn ánh triêu
dương yếu ớt thành những viên ngọc nhỏ xíu đủ màu lăn khắp sàn.

Cho đến trước lúc này thì tôi đã không hề biết rằng căn phòng

chính là nơi trú ẩn thường xuyên của Lissa. Nhưng bây giờ tôi cảm
nhận được, đọc được những ký ức về việc cô thường trốn vào đây để ở
một mình và suy nghĩ. Nỗi lo âu nhạt dần khi Lissa thả mình vào
khung cảnh quen thuộc. Cô trèo lên bệ cửa sổ và ngả đầu vào thành
cửa, lập tức mê mẩn bởi sự tĩnh lặng và ánh sáng.

Moroi chịu được chút nắng, không như Strigoi, nhưng cũng phải

giới hạn việc lộ mình ra mặt trời. Ngồi đây, Lissa gần như có thể giả
vờ rằng mình đang phơi nắng, song vẫn an toàn vì lớp kính đã làm
nhạt các tia nắng đi.

Hít thở nào, cứ hít thở nào, Lissa tự nhủ. Rồi sẽ ổn thôi. Rose sẽ

lo được tất cả mọi việc.

Cô tuyệt đối tin vào tôi, cũng như mọi khi, và thư giãn hơn.
Chợt một giọng trầm cất lên trong bóng tối.
“Cậu có thể có cả Học viện, trừ bệ cửa sổ.”
Lissa bật dậy, tim đập thình thịch. Tôi lo lắng cùng với Lissa,

mạch cũng đập rộn lên. “Ai đấy?”

Chỉ chốc lát, một bóng người ló lên sau một chồng thùng hộp,

bên ngoài tầm nhìn của Lissa. Bóng người bước lên phía trước, và
trong ánh sáng mờ nhạt, những đường nét quen thuộc dần hiện rõ. Mái
tóc đen rối bù. Đôi mắt xanh xám nhạt. Nụ cười lúc nào cũng như mỉa
mai.

Christian Ozera.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.