MÀN ĐÊM - Trang 62

“Ô. Hoá ra đó là lý do cậu lên đây. Mở tiệc tự gặm nhấm.”
“Không phải chuyện đùa đâu. Tôi nói nghiêm túc.” Tôi chắc

Lissa đang rất giận. Chuyện này càng như châm thêm lửa cho cơn
căng thẳng lúc trước của cô.

Christian nhún vai và dễ dãi dựa vào bức tường nghiêng. “Mình

cũng thế. Mình cũng thích mở tiệc tự gặm nhấm. Giá như mình mang
theo mấy cái mũ. Cậu muốn than thở về chuyện gì đầu tiên nào? Rằng
phải mất đến cả một ngày để lại nổi tiếng và được quý mến như cũ?
Rằng cậu sẽ phải đợi những vài tuần thì Hollister mới gửi mấy thứ
quần áo mới? Nếu cậu chọn cách chuyển phát khẩn thì không lâu thế
đâu.”

“Để tôi đi,” Lissa tức giận nói, lần này đẩy Christian sang bên.
“Đợi đã,” Christian nói khi Lissa tới cửa. Vẻ chế nhạo biến mất

trong giọng cậu ta. “Nó… hừm, nó thế nào?”

Cái gì thế nào?” Lissa gắt.
“Ở bên ngoài đó. Cách xa Học viện này.”
Lissa do dự một chút trước khi trả lời, dường như bất ngờ vì câu

nói có vẻ nỗ lực chân thành để bắt chuyện. “Tuyệt lắm. Không ai biết
tôi là ai. Tôi chỉ là một gương mặt bình thường. Không phải Moroi.
Không phải hoàng tộc. Không phải là gì cả.” Lissa nhìn xuống sàn. “Ở
đây ai cũng nghĩ rằng họ biết rõ tôi là ai.”

“Ừ. Chẳng dễ thoát được quá khứ,” Christian cay đắng nói.
Vào khoảnh khắc đó, nhận thức chợt vỡ oà ra trong Lissa - và

mặc định là với cả tôi - rằng làm Christian có thể khó đến mức nào.
Hầu hết mọi người luôn đối xử với Christian như thể cậu không tồn
tại. Như thể cậu chỉ là một bóng ma. Họ không nói chuyện với cậu ta
hoặc về cậu ta. Đơn giản là họ không để ý đến. Vết nhơ do tội lỗi của
bố mẹ cậu quá đậm nét, phủ bóng xuống toàn gia tộc Ozera.

Thế nhưng, Christian đã chọc giận Lissa, và Lissa không định

thông cảm với cậu ta.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.