MANG EM TRỞ LẠI - Trang 102

Brett nằm im không động đậy, không mở mắt, vẫn còn quá yếu để

chiến đấu với trạng thái hôn mê đang bám riết mình. Mơ mơ màng màng,
anh cứ nghĩ đáng lẽ mình phải nghe thấy giọng cô rồi, nhưng anh không
nghe thấy gì. Ở đâu đó bên trong anh, một cảm giác thất vọng bắt đầu trào
lên. Anh hít một hơi sâu và rên rỉ vì đau.

Ngay giây phút ấy, có người chạm vào cánh tay anh và một hơi thở

ngọt ngào phả lên mặt anh, nỗi thất vọng lập tức biến mất. Đáng lẽ anh phải
biết chứ. Suốt thời gian ấy Tory ở đây, làm người canh gác lặng lẽ bên cạnh
anh. Anh nghe thấy tên mình trên môi cô, nghe thấy sự khẩn thiết trong
giọng nói của cô, và anh mở mắt.

Tory đứng bật dậy chỉ vài giây sau khi nghe tiếng rên của Brett. Cô y

tá cũng nhanh nhẹn lại gần giường và bắt đầu kiểm tra mạch đập cũng như
huyết áp của anh. Tory đã nghe thấy tiếng nhịp tim tăng lên từ chiếc máy
đo đang được gắn vào anh, và cô thấy mí mắt anh động đậy. Chỉ như thế
cũng đủ để cô biết anh đang tỉnh lại. Cô gọi tên anh rồi vô thức nín thở.

“Brett… anh yêu… em đây, Tory đây.”

Anh chớp mắt rồi với tìm tay cô. Khi những ngón tay cô quấn quanh

tay anh, Brett thấy dễ chịu hơn nữa.

“Anh đã bị bắn.”

Ryan lập tức đến bên cạnh Tory, mẹ anh cũng vậy, nhưng ánh mắt

Tory không hề rời khỏi mặt Brett.

“Em biết rồi. Không sao, nghỉ ngơi đi.”

Nhưng anh không thể nghỉ. Chưa được. Anh vẫn cần phải nhớ một

chuyện nữa. Rồi anh nhớ ra. Ông già. Anh đã tìm được ông già.

“Tribbey… họ tìm được Tribbey chưa?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.