MANG EM TRỞ LẠI - Trang 159

đầu tiên rớt xuống. Tóc nó bay phấp phới phía sau như một cánh buồm màu
vàng nhạt. Váy của nó lúc đầu thì dính chặt vào chân, về sau dồn lại một
đống ở trên đầu gối. Hai khuỷu tay vung vẩy và tim đập theo những nhịp
điên cuồng, cô bé rút ngắn dần khoảng cách tới ngôi nhà.

Gió bắt đầu nổi lên, rú rít qua hàng cây trồng dọc bên đường. Cô bé

nhìn thấy ai đó, một người phụ nữ vừa bước ra khỏi nhà ở ngay phía trước
mặt nó. Người phụ nữ đang gọi tên nó, cầu xin nó nhanh lên… nhanh lên…
nhanh lên.

Rồi cánh cửa đột nhiên đóng sầm, và ngay khi cô bé đặt chân lên bậc

thềm đầu tiên, ngôi nhà đã biến mất. Nó ngã cắm mặt xuống nền đất cứng
khi mưa bắt đầu rơi.

“Không! Không!” cô bé gào thét. “Chờ con với! Chờ con với!”

Vừa khóc lóc cầu xin, cô bé vừa lồm cồm bò dậy và chạy vòng quanh,

tìm ngôi nhà. Nó hẳn phải ở đâu đó chứ. Chỉ cần tìm được nó, cô bé sẽ an
toàn.

Mưa trút xuống nhiều hơn, làm tóc bết vào mặt và váy dính chặt vào

người cô bé. Nó nhìn xuống người mình, nhìn mưa chảy từ cơ thể mình
xuống mặt đất. Sét đánh đì đùng trên đầu nó, giây phút ấy cô bé nhìn xuống
vũng nước nó đang đứng và hét lên. Nó không thể trông thấy hình phản
chiếu của mình được nữa. Giống như ngôi nhà… và như người phụ nữ vừa
gọi tên nó… cả nó cũng đã biến mất.

Tory tỉnh dậy, thấy mình đang đứng ở giữa phòng, mồ hôi và nước mắt

cùng nhau chảy ròng ròng, người cô run rẩy như một chiếc lá.

“Chúa ơi.”

Với những ngón tay run lẩy bẩy, cô vuốt tóc khỏi mặt và lảo đảo đi

vào nhà tắm. Cô bật đèn trần lên, rồi chống hai tay trên chậu rửa mặt, nhìn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.