MANG EM TRỞ LẠI - Trang 175

Bức ảnh gã đàn ông xăm mặt chết tiệt đó đã gây ra sự lộn xộn này.

Brett không có dữ kiện nào để đặt giả thiết, nhưng bản năng nhà điều

tra trong anh đã mách bảo là anh đúng. Khi Tory đột ngột rùng mình, rồi
thở dài, Brett đặt tay lên vai cô, muốn cô biết rằng dù có đi đâu, cô cũng
không cô đơn.

Trong lúc anh đang nhìn, cằm Tory bỗng run lên và một giọt nước mắt

bất thần chảy xuống gò má cô. Môi cô chuyển động, nhắc đi nhắc lại một
từ. Anh cúi xuống, cố nghe xem cô nói gì, rồi cau mày khi thấy cô đang thì
thầm, “Mẹ ơi, mẹ ơi, mẹ ơi.”

Điều đó làm Brett ngạc nhiên. Theo như anh được biết, Victoria

Lancaster chưa từng biết tới mẹ. Anh hiểu rằng cô đã là trẻ mồ côi từ khi
còn bé tí. Anh cúi tới gần hơn để hôn lên má cô rồi thì thầm.

“Về với anh đi, Tory. Anh yêu em. Anh yêu em. Em có nghe thấy

không? Anh yêu em rất, rất nhiều.”

Cô bé ghét bóng tối, và lúc này trời đang rất tối, đúng như nó đã lo sợ.

Ngôi nhà đã biến mất. Búp bê Cưng đã biến mất. Mẹ đã biến mất. Chẳng
còn ai yêu thương nó cả. Không còn ai nhớ được tên nó.

“Giờ mình sẽ chết,” nó nói và nằm xuống. Trong lúc chờ đợi, nó có

thể cảm nhận mọi phần cơ thể mình đang lộn vào trong, và nó cuộn tròn lại
để cho dễ ra đi hơn.

Nhưng cái chết không đến. Dù nó có cố sức ngăn mình đến đâu đi

nữa, nó vẫn phải hít thở. Hít vào. Thở ra. Hết lần này đến lần khác, những
hơi thở phản trắc vẫn tiếp tục lấy đi cơ hội được giải thoát cuối cùng của
nó.

Nó nằm im không động đậy, chờ cho mọi chuyện kết thúc. Mệt mỏi.

Nó đã rất, rất mệt mỏi. Nếu nó không cử động, có thể nó sẽ ngủ mãi mãi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.