MANG EM TRỞ LẠI - Trang 228

“Giết cô ấy. Tôi đã không cố ý giết cô ấy.”

Ôi trời ơi, Brett nghĩ khi Levisay chen ngang.

“Ông ấy mất trí rồi,” Levisay nói. Rồi ông ta liếc nhìn Tory. “Tôi

không biết cô tới để nghe điều gì, nhưng tôi rất tiếc. Tôi đã bảo có thể ông
ấy không tỉnh táo mà. Rõ ràng là cô chưa chết.” Nhưng Oliver vẫn nói, thổ
lộ hết những bí mật để gột rửa linh hồn mình, không quan tâm mọi người
có nghe ông hay không.

“Đáng lẽ em không nên nổi cáu với tôi,” ông lẩm bẩm. “Lúc nào em

cũng nổi cáu với tôi.”

Mắt Tory mở lớn, nhìn chằm chằm đầy hoài nghi vào miệng ông già.

Mỗi lần ông ta nói ra, một hình ảnh mới lại lóe lên trong đầu cô. Cứ như là
cô đang nhìn lại hàng trăm bức ảnh, hết bức này đến bức khác, nhưng
không thể nhớ ra chúng đã được chụp ở đâu, và ai chụp. Vậy mà càng đứng
lâu cô càng chắc chắn mình chính là đứa trẻ trong những hình ảnh ấy. Với
Brett ở bên, cô đã có một sự bình tĩnh mà trước đây không có. Và cô nhìn
vào hình xăm bọ cạp trên khuôn mặt ông già, nhớ lại tất cả mọi chuyện,
cho đến tận ngày họ bỏ lại cô một mình. Ôi Chúa ơi.

“Ông có phải bố tôi không?”

Hale rên lên. “Không.”

Cô bắn thêm một câu hỏi khác vào ông ta, giọng nói của cô xé toạc sự

im lặng bên giường bệnh. “Tại sao ông lại lấy Búp bê Cưng đi?”

Giọng Hale nhỏ lại. “Em đã bảo tôi gói hết lại.”

“Tôi không bảo ông gì cả,” Tory nói. “Tôi thậm chí còn không có mặt

ở đó, nhớ không? Ông và mẹ tôi đã bỏ tôi lại.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.