MANG EM TRỞ LẠI - Trang 229

Hale thở gấp và bị nghẹn, hơi thở của ông ta mỗi lúc một khò khè. Rồi

ông ta nhắm mắt lại.

Tory cúi xuống. “Không được!” cô hét lên. “Ông chưa được chết!” Cô

tóm lấy hai vai ông ta. “Tại sao các người không mang tôi theo cùng?”

Levisay sắp sửa chen vào thì bị Brett giữ lại.

“Chết tiệt, ông phải để cô ấy hỏi. Sau này mọi chuyện đâu còn ý nghĩa

gì nữa.”

Hale tiếp tục lẩm bẩm, phun ra những lời nói từ trong đầu óc mình.

“Cãi nhau… em đã bị ngã… không cố ý…”

Tory run lẩy bẩy, bị chìm trong một cơn bão ký ức dồn nén bấy lâu.

Cô đang lắng nghe câu trả lời của Hale, nhưng ông ta nói năng lung tung
quá. Cô hỏi ông ta một chuyện thì ông ta lại nói sang chuyện khác. Gần
như bị kích động, cô hét vào mặt ông ta.

“Ông và mẹ tôi đã để cho tôi về một ngôi nhà trống không. Tôi đã

ngồi trong tủ suốt ba ngày ba đêm, không dám ra ngoài. Ông không thèm
nghĩ đến chuyện tôi sẽ sợ hãi thế nào à?” Đầu Hale lắc từ bên này sang bên
kia trên gối. Mặt ông ta tím tái, giọng nói thì gần như không ra hơi.

“Không phải trong tủ… trong bồn tắm cơ. Tôi đã đặt em dưới bồn

tắm.” Đôi mắt ông ta mở lớn, trông như thể con bọ cạp vừa mới cong đuôi
lên. Ông ta hít vào một hơi khò khè, vật lộn để kéo không khí vào hai lá
phổi, nhưng ông ta đã quá yếu. Hale nhìn thẳng vào mặt Tory vài giây.
“Ruthie… tha thứ… không cố ý… giết. Sao em không chết luôn đi?”

Tory lạnh toát người.

Ruthie?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.