MANG EM TRỞ LẠI - Trang 242

“Nhưng con là Búp bê Cưng của mẹ, nhớ không? Chúng ta không thể

có hai cô bé cùng chung một tên được.”

Tory cười khúc khích rồi chỉ vào mình. “Con là Búp bê Cưng của mẹ.

Kia là Búp bê Cưng của con.”

Người phụ nữ lại cười lớn. “Được rồi. Được rồi. Con thắng. Vậy gọi

em là Búp bê Cưng đi.”

Tory bật dậy ngay khi một cơn gió tạt nước mưa vào cửa sổ gần đầu

cô.

Lòng cô bỗng tràn ngập một nỗi buồn không sao gạt đi được. Cô đã

biết giấc mơ kia chẳng phải là mơ mà là một ký ức cũ đã trở lại – y như cô
đang trở về nhà. Tory liếc ra ngoài qua rèm cửa. Mặc dù trời vẫn còn mưa
và tối, cô biết bình minh không còn xa nữa.

Brett thở dài trong giấc ngủ rồi xoay người, kéo cô nằm lại với anh rồi

hôn vào tai cô trước khi trở lại với nhịp ngáy khe khẽ, không đều.

Tory nhắm mắt, tận hưởng cảm giác an toàn và được yêu thương.

Trong giây phút ấy, cô nhớ lại rằng trước đây mình cũng thế - vào một buổi
sáng Giáng sinh nhiều năm trước, trong vòng tay mẹ. Một giọt nước mắt
lăn dài từ khóe mắt trong lúc cô rúc vào gần Brett hơn. Vài ngày tới sẽ rất
khó khăn, nhưng đó là những việc tối thiểu cô phải làm, vì cô là con gái của
mẹ.

Mới hơn chín giờ sáng, Brett đã lái xe vào cùng ngoại ô thị trấn Calico

Rock. Họ mới thoát khỏi những cơn mưa được một lúc, nhưng nhìn trời ở
đây thì có vẻ như lại sắp có một cơn mưa nữa rồi.

Viễn cảnh được bước ra ngoài và duỗi chân duỗi tay thật lôi cuốn.

Nhưng khi họ đi đến sở cảnh sát địa phương và đỗ xe lại, Tory đột nhiên
thấy sợ. Đây là bước cuối cùng, nhưng cần phải làm. Đã đến lúc phải kết

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.