nghĩ như vậy là đúng. Trong thập niên 60, không một bồi thẩm đoàn nào ở
Mississippi lại cho người Ku Klux Klan là có tội. Ông cho là ông đã thắng.
– Có bao giờ ông hỏi gì về bố con không?
Lee uống hết ly rượu. Nàng cảm thấy trái tim thắt lại. Chẳng bao giờ nàng
ngờ có ngày nàng phải nhớ lại, phải trả lời về những kỷ niệm đen tối này.
Nàng đã cố gắng quên chúng đi. Quên để sống.
– Cô nhớ trong mấy năm đầu có vài lần ông hỏi cô có biết tin gì của gia
đình con không. Cô cũng chẳng biết gì nhiều để nói với ông. Bố con không
thư từ, không điện thoại, không cho tin, làm sao cô biết được. Cô chỉ biết gia
đình con ở California nhưng địa chỉ đích xác thì cô không có. Bà nội con bị
ung thư nặng vào năm 1973. Cô có nhờ một thám tử tư tìm bố con. Hắn lấy
của cô một khoản tiền rồi báo cáo là không tìm được.
Adam bùi ngùi:
– Năm đó con 9 tuổi, học lớp 4 ở Salem, Oregon.
– Về sau mẹ con cho cô biết trong những năm đầu, gia đình con di
chuyển nhiều nơi. Bố con lại đổi họ tên nên anh thám tử tồi cô thuê không
tìm ra được.
– Bà nội con mất năm nào?
– Năm 1977. Khi tang lễ đang cử hành trong nhà thờ, bố con đột ngột đi
vào. Ông ấy ngồi ngay sau cô. Đừng hỏi cô tại sao bố con biết tin bà nội
mất. Bố con hiện ra ở Clanton rồi lại biến đi. Ông không đến chào ông nội.
Bố con về Clanton trên chiếc xe mướn để không ai dò biết được địa chỉ.
Sáng hôm sau cô lái xe trở về Memphis. Bố con chờ cô ở cửa nhà. Hai anh
em uống cà phê và nói với nhau đủ thứ chuyện trong hai giờ đồng hồ. Ông
ấy cho cô xem mấy bức hình con và Carmen. Cô được biết gia đình con
sống êm đêm ở California, có việc làm tốt, có nhà riêng mua ở ngoại thành.
Mẹ con cũng kiếm được tiền trong ngành địa ốc. Bố mẹ con thực hiện được
giấc mơ đẹp của người Mỹ trung lưu. Bố con nói sẽ không bao giờ trở về
Mississippi nữa, kể cả khi ông chết. Sau khi bắt cô thề giữ bí mật, bố con
cho cô biết tên họ mới và số điện thoại. Không cho địa chỉ, chỉ cho số điện
thoại thôi. Ông ấy dặn cô không được gọi tới trừ khi có chuyện tối quan