MANG XUỐNG TUYỀN ĐÀI - Trang 137

– Lúc hai giờ đêm hôm ấy, con muốn nói là đêm ông đem bom đi gài ở

văn phòng Kramer, có người trông thấy ông ngồi với một người đàn ông ít
tuổi hơn ông trong một tiệm cà phê ở Cleveland. Người ấy là ai?

Sam Cayhall ngồi xuống ghế. Ông đốt điếu thuốc mới và mỉm cười như

ông đã biết trước sẽ có câu hỏi này.

– Người khai trông thấy ông đi với một gã đàn ông đêm ấy là anh chàng

Tommy Harris. Anh chàng này cũng khai bậy cho vui thôi. Hắn muốn được
ký giả phỏng vấn, đưa tên, đưa hình lên báo, lên tivi. Mãi đến hơn ba năm
sau, hắn mới nói hắn trông thấy ông trong đêm ông đến Cleveland.

– Tại sao Tommy Harris lại không ra toà làm chứng?
– Đừng hỏi ông chuyện ấy chứ. Hắn không được mời ra toà có thể vì

chẳng ai tin hắn. Việc ông ngồi uống cà phê với ai bảy giờ đồng hồ trước khi
bom nổ chẳng có gì quan trọng. Có thể vì lúc đó tiệm đông khách, tình cờ
ông ngồi cùng bàn với một người lạ.

Adam ghi mấy dòng lên giấy:
– Ông cho con biết đặt bom trong văn phòng Kramer xong, ông đi đâu,

làm gì?

– Theo như dự tính, đặt bom xong ông đi khỏi Greenville ngay nhưng có

rắc rối xảy ra nên phải nhiều tháng sau ông mới đi khỏi được Greenville.

– Vậy thì đặt bom xong ông đi đâu?
– Đến một tiệm cà phê ở Greenville.
– Tại sao ông không đi khỏi Greenville ngay?
– Ông chờ nghe tiếng bom nổ. Ông muốn nghe tiếng bom và nhìn cảnh

nhốn nháo, sợ hãi.

– Ông đã từng làm như thế trong những vụ đặt bom trước?
– Vài lần.
Ông già thở ra làn khói xanh. Khói thuốc như khơi dòng tâm sự của ông.

Ông kể mà không cần chàng trai yêu cầu:

– Tháng Giêng năm ấy ông đặt bom nhà kinh doanh địa ốc ở Jackson.

Nhà này can tội bán nhà trả góp cho bọn mọi… xin lỗi… cho dân Mỹ gốc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.