MANG XUỐNG TUYỀN ĐÀI - Trang 138

Phi. Tất nhiên chủ nhà là một anh Do Thái. Ông vừa vào một tiệm ăn cách
đó ba khu phố thì bom nổ. Lần đó ông dùng dây dẫn lửa. Loại dây này cháy
rất nhanh. Chị hầu bàn chưa kịp đặt ly cà phê của ông xuống bàn thì bom nổ,
mặt đất rung chuyển làm chị ta đứng không vững, cà phê đổ lênh láng trên
bàn. Tất cả mọi người trong vài giây đều ngây như tượng gỗ. Chỉ có mình
ông là không ngạc nhiên, không sợ, vẫn tỉnh trí. Lúc ấy là bốn giờ sáng.
Tiệm ăn đã có khách tài xế xe tải, khách đi giao hàng, có cả vài anh cớm
ngồi trong góc. Sau vài giây ngồi ngây, mọi người nháo nhào chạy ra ngoài.
Trông thật buồn cười, thảm hại nữa.

– Và cảnh tượng đó làm ông thích thú?
– Thú chứ! – Ánh mắt ông già sáng lên khi hồi tưởng – Thú nhất là vụ

đặt bom nhà Pinder. Thơ mộng và đẹp. Nhà Pinder ở trong thung lũng. Ông
lái xe lên đồi, đậu dưới hàng cây, nhìn xuống. Trăng sáng, đêm lạnh và tĩnh
mịch. Tiếng gió rì rào trong cành lá. Tiếng côn trùng nỉ non trong cỏ ướt
sương. Những bông hoa đang hé nụ… vân vân và vân vân… Ông một mình
ngắm cảnh. Thiên hạ say ngủ hết, một mình ông tỉnh. Và… Bùm… Bom nổ.
Ông nhìn thấy rõ cả cái mái nhà để xe nhà Pinder bốc lên trời…

Adam lắng nghe từng tiếng. Ông già ngừng kể một lúc khá lâu chàng mới

hỏi:

– Trở lại với Greenville đêm ấy… Đặt bom xong, ông đến tiệm cà phê

nào?

– Ông không nhớ.
– Tên tiệm cà phê?
– Ông không nhớ thật mà. Hai mươi ba năm rồi, làm sao ông nhớ được.

Mình vào tiệm cà phê là vào thôi, có ai để ý đến tên tiệm.

– Ông cho con biết tiệm cà phê đó ở góc nào, khu nào của Greenville

vậy?

– Con hỏi kỹ để làm gì? Con định đến đó tìm chị hầu bàn đêm ấy bưng cà

phê cho ông, hỏi xem chị ấy có thấy người nào khác ngồi với ông không chứ
gì? Vô ích thôi con ơi. Lâu quá rồi… Chị hầu ấy đâu còn làm việc ở đó nữa.
Có còn, chị ta cũng chẳng thể nào nhớ được!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.