MANG XUỐNG TUYỀN ĐÀI - Trang 172

rủa xả, cố ý hành hạ tử tù bằng cách gợi cho họ nhớ đến cái chết thê thảm
đang chờ đợi họ, và đó là hành động vi hiến. Đã xảy ra nhiều vụ tử tù kiện
giám thị vì câu này.

9 giờ 30 sáng, trung sĩ giám thị Parker đến trước phòng tử tù Sam

Cayhall. Hai giám thị khác cùng đi với Parker. Sáng nay họ mang đến một
dây xích sắt.

– Để làm gì vậy? – Nhìn dây xích, Sam hỏi.
– Xích chân. – Parker đáp gọn.
– Ra sân chơi chứ làm gì mà phải xích chân?
– Sáng nay chúng tôi đưa ông đi thư viện. Luật sư của ông yêu cầu được

gặp ông ở thư viện. Đi thư viện thì phải xích chân.

Như mọi lần, Sam Cayhall đưa tay ra sau lưng chịu còng. Cửa mở, ông

bước ra chịu xích chân.

– Còn giờ ra sân chơi của tôi? – Sam hỏi.
– Đi gặp luật sư hết buổi sáng, còn ra sân ra vườn gì nữa?
– Đừng nói bậy. Tôi có quyền đi gặp luật sư, tôi vẫn có quyền ra sân chơi

một giờ đồng hồ. Anh làm sao thì làm. Truất giờ ra sân của tôi là tôi kiện
anh.

Parker vẫn hoà nhã như hai người đang nói chuyện giỡn:
– Thôi mà Sam! Đừng có nóng. Kiện cáo mất công lắm, mất công cho

ông ấy, không phải cho tôi.

Khi đưa Sam Cayhall ra khỏi hành lang phòng giam, Parker mới nói:
– Khỏi cần ông đòi, Tổng giám thị mới ra lệnh từ nay mỗi ngày ông được

ra sân chơi hai giờ, sáng hoặc chiều tùy ông. Cho ông ở ngoài sân chán thì
thôi. Cứ thế mãi cho đến ngày ông không ở đây nữa.

Người tử tù hậm hực:
– Mấy người sắp giết tôi nên mấy người mới cho tôi ra sân hai giờ đồng

hồ một ngày. Để làm gì vậy? Để tôi có thể đi vào phòng tắm hơi mà không
cần mấy người dìu ư? Anh nói với lão Tổng giám thị tôi gọi lão là thằng chó
đẻ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.