MANG XUỐNG TUYỀN ĐÀI - Trang 176

– Họ chụp lén con. Ông nhìn ảnh cũng thấy con bị chụp lén. Nhưng bị

chụp lén, không sửa soạn gì mà trông con cũng được đấy chứ! Cháu ông đâu
đến nỗi nào.

Ông già gõ gõ ngón tay lên tờ báo:
– Con nói cho nó biết tất cả những chuyện này?
– Vâng. Gần tất cả. Hắn cũng tự tìm được vài chi tiết. Con có giao hẹn

hắn không được loan tin là hắn gặp con, không được viết chính con xác nhận
bất cứ chuyện gì với hắn. Hắn đã vi phạm giao ước. Con sẽ không bao giờ
cho hắn gặp con nữa.

Ông già lấy thuốc ra hút. Thái độ của ông trở lại thoải mái, môi ông

thoáng hiện nét cười:

– Đừng tự ái. Con còn trẻ, đôi khi con ngây thơ cũng phải thôi. Không ai

giao ước với bọn nhà báo cả. Chính vì không muốn thấy con bị hố với bọn
nhà báo nên ông mới cản không cho con giao thiệp với bọn nó. – Ông đổi
chuyện – Con nhận với nó con là cháu của ông?

– Nhận chứ ông. Con không muốn chối, mà có chối cũng chẳng được.
Ông già có vẻ hài lòng. Khói thuốc ông nhả ra bắt đầu quần tụ như đám

mây thánh trên đầu ông. Chàng trai nghĩ đến chuyện làm sao để không bị
nhức đầu vì số lượng khói ông già sản xuất ra trong mấy tiếng đồng hồ hai
ông cháu nói chuyện trong căn phòng này.

Ông già long trọng khuyến cáo:
– Con phải tránh xa bọn truyền thông. Chúng vô lương tâm và ngu ngốc.

Chúng bới móc đời tư người ta để sống. Chúng dối trá và sẵn sàng phạm
những việc chúng biết là bậy bạ, kể cả những việc có thể làm người ta chết
oan.

– Ông ơi… con là luật sư, con bắt buộc phải giao tiếp với giới truyền

thông.

Ông già gật đầu thông cảm:
– Ông biết. Khó đấy. Ông muốn nhắc để con thận trọng trong khi giao

thiệp với bọn bất lương ấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.