MANG XUỐNG TUYỀN ĐÀI - Trang 178

– Ông có biết gì về hai vụ ấy không ạ?
Ông già cười giọng mũi:
– Biết quá chứ sao lại không! Hai người đó chết chỉ cách chỗ ông nằm có

vài chục thước. Bọn tử tù chỉ có chuyện chết để nói với nhau cả ngày lẫn
đêm. Người nào trong khu Tử hình cũng biết chi tiết vụ hành quyết hai
người con vừa nói.

– Chuyện ra sao, ông kể cho con nghe đi.
Ông già ngồi thẳng lên, đặt hai tay lên bàn, nhìn mơ hồ xuống tờ báo:
– Meeks là tử tù thứ nhất bị thi hành án ở tiểu bang này sau mười năm

không hành quyết một tử tù nào. Bọn cà chớn trong khám đường này quên
mất chúng phải làm những gì khi giết người, chúng không nhớ cách sử dụng
phòng hơi. Năm đó là năm 1982, ông về đây đã được hai năm. Trong mười
năm trời, bọn tử tù sống phây phây, chỉ ăn rồi ngủ, chẳng ai thèm nhớ gì đến
những cái gọi là phòng hơi với chất cyanide, đến bữa ăn cuối cùng. Tuy bị
kết án tử hình nhưng án không thi hành, chẳng ai có gì để phải sợ. Vụ Meeks
làm cho bọn tử tù choàng tỉnh. Họ giết Meeks rồi họ sẽ giết những tử tù
khác.

Adam đã đọc nhiều bài báo tường thuật vụ thi hành án tử tù Teddy Dole

Meeks hết sức luộm thuộm, bê bối nhưng chàng muốn nghe chính một tử tù
thuật lại vụ đó:

– Vụ đó xảy ra như thế nào, thưa ông?
– Rất nhiều chuyện. Con đã nhìn thấy phòng hơi độc bao giờ chưa?
– Thưa chưa.
– Sát cạnh phòng hơi độc là căn phòng nhỏ, chỉ lớn hơn buồng điện thoại

công cộng một chút. Chuyên viên bào chế thuốc độc làm việc trong cái ô
nhỏ ấy. Y pha chất acid với cyanide rồi đổ vào cái ống cho chảy vào phòng
hơi. Khi họ giết Meeks, anh chàng bào chế đang say rượu.

Ngạc nhiên và không tin, Adam kêu lên:
– Sao ạ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.