MANG XUỐNG TUYỀN ĐÀI - Trang 223

Cayhall đêm đêm mang mặt nạ kéo nhau đi đốt nhà, treo cổ dân da đen. Tội
nghiệp! Eddie muốn đi xa nhưng rồi cũng không đi được.

– Còn cô, sao cô không bỏ đi? Cô bỏ đi có khó khăn gì đâu?
– Cô khác. Tính nết cô cứng cỏi hơn bố con. Cô chịu đựng được. Con

chưa biết hết đâu, có những chuyện xảy ra trong gia đình ta mà cô mong
đừng bao giờ con biết, có những chuyện cô cầu xin đừng có ai nhắc lại. Cô
quên được, cô chịu đựng được một số những chuyện ấy, bố con thì không.

Lee xiết nhẹ bàn tay anh cháu. Hai người đi trong nắng vàng xuống con

đường đất dẫn sang khu nghĩa trang bên cạnh. Lee dừng lại trước một hàng
mộ chí:

– Cụ ông cụ bà con nằm đây với một lô ông chú, bà bác và những người

Cayhall đủ loại.

Adam đếm được tám ngôi mộ mang họ Cayhall. Chàng đọc lớn tên từng

người, ngày tháng sinh tử cùng những lời trích từ Thánh kinh, những lời
thiên thu vĩnh biệt, vô cùng thương tiếc.v.v… khắc trên những tấm bia.

Lee lại nói:
– Nhiều người Cayhall đã chết nằm ở những nghĩa trang miền quê.

Nguyên quán người Cayhall ở Karaway cách đây 30 cây số.

– Cô có thường đến đây dự lễ mai táng họ không?
– Ít lắm. Như cô đã nói, những người Cayhall không thân thiết với nhau.

Những vị nằm đây đều qua đời khi cô còn bé xíu.

Adam thắc mắc:
– Cô ơi, tại sao bà nội con lại không nằm trong khu này?
– Vì bà không thích. Bà chọn chỗ nằm trước. Không bao giờ bà coi bà là

người Cayhall. Cho đến lúc chết bà vẫn là người Gates.

Lee gỡ một mảng rêu xanh ra khỏi tấm bia, những ngón tay cô di di trên

hàng chữ: Lydia Newscomb Cayhall, tạ thế năm 1961 ở tuổi 72.

– Bà nội của cô thì cô nhớ lắm. Cụ là một tín hữu Ki-tô giáo tuyệt vời.

Tội nghiệp! Chắc cụ không thể nằm yên trong mộ khi cụ biết ông con của cụ
đang nằm trong khám Tử hình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.