MANG XUỐNG TUYỀN ĐÀI - Trang 224

– Ông con với con chưa nói với nhau về chuyện ấy. Vì chưa phải lúc, vẫn

còn hy vọng.

Ánh mắt Lee chợt sáng lên:
– Bao nhiêu hy vọng?
– Chút xíu thôi, cô ơi. Nhưng chút xíu hy vọng cũng là hy vọng. Ta vẫn

phải chiến đấu.

Ra khỏi nghĩa trang, hai cô cháu đi vào một đường vắng với những vỉa hè

mang dấu tích của tháng năm, con đường với những hàng cây sồi cổ kính.
Những toà nhà ở đây đều cũ kỹ nhưng được giữ gìn, tu bổ, sơn phết sạch sẽ
đẹp mắt, những cánh cổng cao lớn, đường đi từ cổng vào thềm nhà thật dài,
những chú mèo bình yên nằm lơ mơ ngủ trên những bậc cửa. Trẻ con trên xe
đạp và trên những bàn trượt chạy qua chạy lại, ông già bà cả ngồi trên thêm
nhà mỉm cười, vẫy tay chào khách qua đường.

Lee bỗng nói, giọng xúc động:
– Adam… Đây là khu ngày xưa còn bé của cô.
Lúc nào bà cô chàng cũng dịu dàng, thân thiết với chàng nhưng lúc này

Adam thấy bà thân thương hơn. Bà bước đi, hai tay thủ trong túi áo khoác,
mắt bà ươn ướt vì những kỷ niệm xưa, những kỷ niệm vừa êm đềm, dịu ngọt
vừa cay đắng, buồn phiền. Lee nghiêng mặt nhìn vào từng nhà như trước khi
bà từng sống trong đó hay hy vọng nhìn thấy hình ảnh những cô bạn ngày
xưa. Bà như nghe thấy tiếng cười lanh lảnh, tiếng cãi nhau của những bé gái
trên dưới mười tuổi.

– Ngày xưa đẹp chứ cô? – Adam hỏi.
– Cô không biết. Nhà ta ở trang trại. Hồi ấy cô chưa được sống ở thành

phố. Cô vẫn mơ ước được sống trong khu thị tứ như thế này, gần trường học,
gần sân chơi, gần tiệm bách hoá, muốn mua cái gì cũng có sẵn. Bọn trẻ
thành phố tự cho chúng văn minh hơn bọn trẻ sống ở thôn quê. Cũng đúng
thôi. Nhưng đó không phải là vấn đề với cô. Cô có nhiều bạn ở khu này, gần
như ngày nào cô cũng đến đây chơi nên khu này gần như là khu nhà cô vậy.
Chỉ về sau tình hình mới xấu đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.