MANG XUỐNG TUYỀN ĐÀI - Trang 225

– Tại vì ông nội con, phải không?
Một bà già bận bộ áo hoa, đội mũ nan rộng vành, đang quét khoảng sân

trước nhà khi hai cô cháu đi ngang. Bà già ngừng chổi nhìn sững Lee. Lee
đứng lại:

– Chào bà Langston.
Lee niềm nở cất tiếng. Bà Langston vẫn đứng ngây nhìn, hai bàn tay bà

nắm vững cán chổi.

– Tôi là Lee Cayhall. Bà có nhớ tôi không?
Bà già nhìn quanh như sợ có người khác nghe được cái tên Cayhall và bắt

được bà đứng nói chuyện với một người Cayhall. Không biết bà có nhận ra
Lee không, hai cô cháu chỉ thấy bà gật đầu rồi lập tức xách chổi đi vào nhà.

Hai cô cháu lại đi.
– Hồi ở trung học cô hay đi chơi với anh con bà ấy. – Lee lắc đầu như

không tin bà Langston lại không nhận ra hay không nhớ nàng là ai – Anh
con bà ấy có đưa cô về nhà chơi mấy lần.

– Con đề nghị chúng ta không tự xưng tên hay nhận họ nhận hàng, nhận

quen thuộc với bất cứ ai trong ngày đi chơi hôm nay. Được không cô?

– Đồng ý. Rất nên. Ý kiến hay đấy.
Lee đeo cặp kính đen lên mắt. Hai bên đường họ đi qua có nhiều ông bà

già đang sửa vườn hoa, cây cảnh. Những ông bà già nhàn tản này đứng nói
chuyện với nhau và tò mò nhìn hai người lạ đi ngang nhưng Lee không dừng
lại chào hỏi ai nữa. Hai cô cháu vừa đi vừa nói chuyện trời mưa trời nắng, cỏ
cây hoa lá cho đến lúc Lee đứng lại.

– Adam… Con nhìn cái nhà thứ ba bên tay phải kia kìa. Cái nhà sơn màu

nâu ấy. Nhà con đấy. Hồi con mới ra đời, gia đình con sống trong căn nhà
đó.

Hai cô cháu đến gần ngôi nhà. Có hai em nhỏ đang chơi bắn súng trong

vườn. Đó là một căn nhà vuông vắn, xinh và gọn, sạch, rất hợp với những
cặp vợ chồng trẻ mới có một con. Adam lên ba khi Eddie và Evelyn đi ra
khỏi nhà này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.