MANG XUỐNG TUYỀN ĐÀI - Trang 228

xuân phủ kín các khung cửa sổ. Toà nhà cách xa đường lộ đến trăm thước.
Lối vào nhà bị che lấp vì những bụi cỏ gai, cỏ dại um tùm trong vườn nhà.
Hộp gỗ đựng thư bên cổng đã mục nát vì mưa nắng.

– Giang sơn nhà Cayhall của cô cháu ta đấy…
Lee nói nhỏ. Hai cô cháu ngồi im trong xe một lúc. Họ yên lặng nhìn toà

nhà hoang. Cuối cùng anh cháu hỏi:

– Sao… sầu thảm quá vậy cô?
Chàng định nói “Sao nhà ta…” nhưng chàng không thốt ra được hai tiếng

“nhà ta” thân thương. Toà nhà hoang vắng này không có vẻ gì thân thương
với chàng.

– Nó nguyên là một toà nhà đẹp, nhưng số mệnh nó không ra gì. Chủ nó

gặp tai hoạ nên nó chịu hoạ lây và trở thành thê thảm như thế này…

Lee gỡ cặp kính để lau nước mắt:
– Cô ra đời trong nhà này, cô sống trong đó mười tám năm và trong một

ngày cô đã vội vã rời bỏ nó để ra đi.

Anh cháu thắc mắc:
– Sao nhà lại bị bỏ hoang như thế? Nhà của ông con phải không cô? Ông

con không ở nhà, nhà có thể giao cho văn phòng địa ốc nào đó quản lý, cho
mướn hoặc bán đi chứ.

Lee tự trấn tĩnh để không khóc thêm, bà hít vào một hơi dài rồi cố gắng

xếp đặt cho câu chuyện có thứ tự:

– Nhà của ông nội nhưng phải cầm cố lấy tiền chi cho luật sư trong mấy

lần ra toà, nặng nhất là lần ra toà sau cùng. Ông chẳng bao giờ trở về nhà
nữa và ngân hàng tịch biên nhà. Có đến tám mươi mẫu đất canh tác sau nhà
nhưng rồi tất cả đều hoang hoá hết. Cô có ngỏ ý muốn chú Phelphs mua
nhưng chú từ chối. Cô chẳng trách gì chú ấy vì chính cô cũng không muốn
trở về đây chút nào. Kể từ ngày nhà bị tịch biên, đây là lần thứ nhất cô trở về
đây. Ngân hàng có cho vài người đến mướn nhưng cô nghe nói ai ở cũng
làm ăn lụn bại. Cuối cùng là bỏ hoang luôn. Khi đưa con đến đây, trên
đường đi cô vẫn không biết nhà còn đứng hay đã sụp rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.