MANG XUỐNG TUYỀN ĐÀI - Trang 229

– Còn những đồ đạc của ông bà con thì sao?
– Khi tịch biên, ngân hàng có cho cô muốn lấy đồ gì thì lấy. Cô về những

chỉ lấy đi mấy tập hình, mấy bức hoạ, những giấy tờ riêng, sách Kinh, vài
vật kỷ niệm, cái tủ nhỏ bằng gỗ quí của bà nội. Cô gói tất cả những thứ đó
trong nhà kho ở Memphis.

– Con muốn được xem. Cho con xem.
– Con muốn đến xem lúc nào cũng được. Con muốn lấy gì thì lấy. Bà mẹ

cô đã chết, ông bố cô ở trong khám Tử hình, anh cô tự tử… Cô còn tinh thần
nào mà giữ đồ kỷ niệm gia đình.

Lee bỗng rùng mình:
– Thật ghê rợn… hôm cô trở về đây một mình để lấy đồ. Con không

tưởng tượng nổi đâu. Cảm giác thương tâm của cô khi cô một mình đi vơ
vẩn trong nhà, bỏ cái này, lấy cái kia, hy vọng giữ chúng để một ngày nào
đó mai sau lấy ra xem. Giữ làm gì, xem lại làm gì nếu không phải là để
khóc? Những năm xưa mình sống với bố mẹ, anh em mình yên vui trong
nhà này, có bao giờ mình nghĩ có ngày nhà chẳng còn ai cả, mình trở lại một
mình. Hôm ấy thực tình là cô muốn tưới một can xăng, phóng một mồi lửa
cho nó cháy tiêu. Bây giờ cô ân hận là ngày đó cô đã không đốt nó. Đừng
tưởng là cô nói chơi đâu. Cô muốn đốt nhà này thực đấy. Hôm ấy sau khi đi
lờ phờ trong nhà một hồi, cô tìm được cây đèn dầu trong bếp. Dám còn cả lít
dầu hôi trong đèn. Cô đặt cây đèn lên bàn và đứng nhìn nó thật lâu. Cô thấy
đốt nhà quá dễ.

– Sao cô không đốt?
– Khi ấy vợ chồng cô chú vẫn chưa xa nhau hẳn, cô mới sinh em Walt.

Cô biết nếu cô đốt nhà cô cũng chẳng bị tù vì chú Phelphs sẽ đền tiền cho
ngân hàng. Ông chồng cô không thể để cho bà vợ ông vào tù vì bất cứ tội gì,
nhưng cô không dám vì sợ tai tiếng… Bố giết người, con đốt nhà. Hôm nay
nghĩ lại cô thấy ân hận. Phải chi ngày ấy cô cho nó mồi lửa.

Không khí trong xe bắt đầu nóng. Adam mở cửa bước ra khỏi xe.
– Cho con đi một vòng quanh nhà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.