MANG XUỐNG TUYỀN ĐÀI - Trang 230

Hai cô cháu len lỏi giữa những bụi gai, bước qua những vũng nước rộng

đến nửa thước. Khi lên đến thêm nhà, Lee quả quyết nói:

– Cô không vào nhà đâu.
Lee rút tay ra khỏi bàn tay anh cháu. Adam nhìn khung cửa rệu rã và bỏ ý

định vào bên trong nhà. Chàng đi vòng quanh nhà, kiễng chân nhìn qua
những khung cửa sổ chằng chịt dây leo vào những gian phòng tối om.

Sân sau có mấy cây sồi, cây thích cổ thụ, tàn lá rậm rạp xoè rộng ngăn

ánh nắng nên mặt đất bên dưới trơ trụi, cỏ không mọc được. Sân dẫn ra
vườn sau, khu vườn chạy dài đến hơn ngàn thước, xuống tít tận bìa rừng
dưới chân đồi. Xa nữa là rừng cây.

Đến đây Lee lại nắm tay Adam, đưa anh cháu đến bên căn nhà gỗ chứa đồ

ở góc vườn. Cô nhìn lên vòm cây bên nhà.

– Đây là cây của cô. – Giọng nói của Lee có âm thanh rung động – Cháu

biết tên cây này không? Cây mạy châu đấy. Cây mạy châu của cô ngày xưa.

Chàng trai trầm trồ:
– Cây lớn quá chứ.
– Cây này dễ trèo lắm. Cô ngồi cả giờ trên chạc cây, thả hai chân toòng

teng, dựa lưng vào thân cây. Mùa xuân, mùa hạ cô thường lên cây ngồi,
người lớn đi ở dưới không biết có cô trên cây. Cô có thế giới riêng của cô
trên ấy.

Bỗng dưng Lee nhắm mắt lại, đặt một tay lên miệng, đôi vai run run.

Adam ôm lấy cô. Chàng muốn nói một câu gì đó để bà cô bớt đi nỗi xúc
động.

Một lát sau Lee nói:
– Chuyện ấy xảy ra ở đây.
Cô cố gắng không khóc. Adam im lặng.
– Con có hỏi cô về chuyện ông nội giết một người da đen…
Lee nói, hai hàm răng nghiến lại, những ngón tay run run đưa lên má chặn

những giọt nước mắt. Bàn tay cô run đến nỗi cô phải thủ cả hai tay trong túi
áo:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.