MANG XUỐNG TUYỀN ĐÀI - Trang 270

Tử có tên tù Randy Dupree đã trở nên điên loạn vì tuyệt vọng và không có
người săn sóc, an ủi. Tôi nói săn sóc, an ủi là không đúng. Hắn chỉ mong có
người lâu lâu hỏi đến hắn thôi. Nhưng cả người lâu lâu đến hỏi thăm hắn
mấy câu cũng không có. Làm sao bà có thể nói với tôi bà đến đây luôn
được? Tôi ở đây đã chín năm sáu tháng, hôm nay tôi mới thấy mặt bà lần
đầu. Bây giờ khi bọn đầu trâu mặt ngựa sắp giết tôi, bà mới xách bao thuốc
chết tiệt đến hỏi tôi có cần thuốc gì cho khoẻ không! Các người muốn tôi
khoẻ để làm gì? Để tôi ngoan ngoãn, tươi tỉnh khi các người giết tôi hả?

Bác sĩ Stegall tím bầm mặt lại:
– Tôi làm công việc của tôi.
– Công việc của bà là công việc thối tha, công việc ruồi bâu kiến đậu. Bà

không giúp đỡ gì được ai cả. Nhân dân trả công cho bà để bà ăn không. Chỉ
vì tôi còn mười ba ngày nữa là chết nên hôm nay bà mới xách đít đến hỏi tôi
có ăn, có ngủ được không. Mẹ kiếp…

Bà bác sĩ hãm tài đứng bật dậy:
– Tôi không đến đây để nghe ai nhục mạ tôi…
– Không muốn nghe chửi thì đừng vác mặt đến. Không muốn nghe chửi

thì làm việc cho đúng trách nhiệm một chút. Tại sao chín năm nay nhà chị
không đến? Khi người ta chỉ còn sống được mấy ngày nữa mới xun xoe
đến? Bây giờ thì còn giúp gì được người ta nữa. Không đến nghe chửi thì
đến làm gì?

Bà bác sĩ cố nén giận để làm tròn nhiệm vụ:
– Giữ danh thiếp của tôi. Có gì cần, gọi cho tôi.
Già Sam nói câu cuối cùng:
– Không dám đâu em. Em đừng ngồi nhà chờ anh gọi mà thất vọng não

nề đấy.

Ông già ném tấm danh thiếp xuống bàn rồi đi ra đập cửa đòi về.

* * *

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.