MANG XUỐNG TUYỀN ĐÀI - Trang 272

– Không sao! Vào đi con.
Chàng đến ngồi bên giường và chú mục nhìn cô. Phòng không bật đèn.

Chỉ có ánh đèn từ bên ngoài chiếu vào. Lee ngồi dựa lưng lên gối, giọng cô
khào khào:

– Cô bị cúm từ tối hôm qua. Bây giờ khá rồi. Con sao?
– Con làm việc túi bụi. Con lo cho cô.
– Cúm thôi. Không sao đâu.
Có một mùi hăng hăng phảng phất trong không khí, thứ mùi hỗn hợp của

các chất scotch, vodka, bia… Adam nghẹn ngào muốn khóc. Chàng không
nhìn rõ mắt cô trong bóng tối, chỉ thấy khuôn mặt cô. Cô bận chiếc áo màu
xám đậm.

– Cô uống thuốc gì?
– Mấy thứ thuốc viên thường thôi. Bác sĩ bảo cứ nằm nghỉ vài ngày là

hết. Cô khoẻ nhiều rồi.

– Cô ăn được không?
– Không muốn ăn. Thật mà.
– Cô cần con làm gì không?
– Cảm ơn con. Cứ để cô nằm nghỉ. Hôm nay là thứ mấy nhỉ?
– Thứ Năm.
Adam thấy chàng có hai cách ứng xử. Một là chàng cứ làm như cô Lee bị

cúm thật và nói chuyện vô thưởng vô phạt với cô về chuyện cúm cũng như
thuốc men trị cúm với hy vọng là bà sẽ ngừng uống rượu trước khi nghiện
lại. Hai là chàng đem ngay chuyện bà uống rượu và bà sẽ nghiện lại ra nói
với bà. Chàng lưỡng lự không biết nên theo cách nào.

– Bác sĩ có biết là cô uống rượu lại không?
Chàng hỏi và nín thở chờ đợi bà cô trả lời. Lee để cho anh cháu chờ khá

lâu rồi mới trả lời, giọng yếu xìu:

– Có uống đâu!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.