MANG XUỐNG TUYỀN ĐÀI - Trang 294

– Chúa sai tôi đến để giúp các ông. Đó là nói về nguyên nhân thiêng

liêng, còn trần tục thì tôi có người anh em trong Quốc hội tiểu bang muốn
tôi về hầu việc Chúa ở đây.

Già Sam mỉm cười rồi chặc lưỡi:
– Tôi chắc ông không thể làm việc Chúa ở đây được dài ngày đâu. Người

lương thiện không thể sống được ở nơi cửa địa ngục này. Có thể ông không
tin lời tôi đâu, rồi ông sẽ thấy.

Linh mục Griffin chắp hai bàn tay vào nhau như ông sẵn sàng mở cuộc

cầu nguyện dã chiến ngay tại chỗ:

– Một trong những việc làm đầu tiên của tôi khi tới đây là đến gặp ông.

Tôi muốn được nói chuyện nhiều với ông trong những ngày tới. Nếu ông
bằng lòng tôi muốn được cùng cầu nguyện với ông. Nếu tôi làm việc gì, hay
nói lời gì… không được đúng, mong ông chỉ cho tôi. Đây là vụ hành quyết
thứ nhất trong đời mục vụ của tôi.

Già Sam lại mỉm cười:
– Tôi không giúp gì được ông đâu. Đây cũng là lần bị hành quyết thứ

nhất trong cuộc đời tù đày của tôi.

– Ông Cayhall! Ông có sợ không?
– Tôi già rồi, thưa linh mục. Vài tháng nữa thôi tôi bảy mươi tuổi nếu tôi

còn sống được vài tháng nữa. Ai mà không ham sống, sợ chết nhưng với tôi
thì đôi khi ý nghĩ về việc mình sắp chết lại là một thảnh thơi. Sống ở đâu thì
mới ham chớ sống trong khám tử hình thì chẳng nên sống làm gì cho lâu.

– Nhưng tôi thấy ông vẫn cứ phấn đấu để sống, phải không ạ?
– Vâng. Tôi vẫn cứ bám víu lấy cuộc sống mà tôi không biết vì sao, tôi

bám víu để làm gì? Tôi nói thế này chắc linh mục hiểu: như người bị ung
thư bám víu lấy cuộc sống, để rồi khi bị đau đớn, bị hành hạ quá lâu chịu
không còn nổi nữa, người đó thấy chết là một giải thoát. Nhưng thực ra thì
chẳng ai muốn chết cả, ngay cả tôi.

– Tôi được biết ông có người cháu làm luật sư về đây đại diện cho ông.

Tôi chắc ông thấy ấm lòng và hãnh diện vì anh cháu của ông.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.