MANG XUỐNG TUYỀN ĐÀI - Trang 295

Già Sam chỉ cười. Linh mục Griffin nói tiếp:
– Tôi đã đến đây, tôi sẽ ở lại đây ít nhất cũng phải là một năm, nửa năm.

Tôi mong được gặp ông trong những ngày tới. Nếu ông muốn gặp tôi, xin
ông gọi. Bất kể ngày đêm tôi xin đến với ông.

– Cảm ơn Linh mục.
– Chắc ông đã biết về những thủ tục. Trong mấy giờ cuối cùng ông có

quyền được có hai người ở bên ông: luật sư của ông và cố vấn tâm linh của
ông. Tôi sẽ rất vinh dự nếu ông chấp thuận cho tôi được ở bên ông.

– Linh mục để cho tôi suy nghĩ về việc ấy.

* * *

Tối xuống Adam ngồi coi phim video cho qua thì giờ. Chàng ngồi cạnh

máy điện thoại chờ cô Lee gọi về. Đã mười hai giờ đồng hồ trôi qua kể từ
buổi sáng nay chàng không được một tin nào của bà. Mười giờ chàng ngừng
coi phim để gọi đi hai cú điện.

Hai cú điện thoại đều gọi về duyên hải miền Tây. Chàng gọi cho mẹ

chàng ở Portland. Bà vui mừng khi nghe tiếng chàng. Bà không hỏi gì về
chuyện ông già Sam Cayhall mà Adam cũng không nói. Chàng chỉ nói
chàng khoẻ mạnh, làm việc nhiều và chàng sẽ trở về Chicago trong vài tuần
nữa. Mẹ chàng nói bà có đọc báo và thấy có tin loan về chàng. Bà nhớ chàng
nhiều, bà mong có ngày chàng đến thăm bà. Chàng báo tin cô Lee được
mạnh khoẻ và có lời hỏi thăm bà.

Cú điện thoại thứ hai chàng gọi cho Carmen, cô em gái của chàng ở Đại

học Berkeley. Một thanh niên trả lời điện thoại, nếu chàng nhớ đúng thì tên
anh chàng này là Kevin, một bạn trai đã khá lâu của cô em chàng. Rồi
Carmen đến cầm ống nghe nói chuyện ngay. Cô tỏ ra lo âu, hồi hộp vì
những chuyện đang diễn ra ở Mississippi liên can đến ông nội và anh cô.

Cô theo dõi vụ án trên tivi, trên báo và cô lo âu nhiều cho cả hai ông cháu.

Adam quả quyết với em chàng được an toàn, người miền Nam rất dễ thương

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.