MANG XUỐNG TUYỀN ĐÀI - Trang 312

Gullit lớn tiếng cho anh em tù cả dãy nghe rõ:
– Không dám đâu. Anh là cái thá gì mà đòi ra lệnh cho chúng tôi câm

mồm. Vì anh điếc nên chúng tôi phải nói lớn. Anh làm gì chúng tôi? Còng
tay, còng chân chăng? Cứ việc. Bỏ đói chăng? Nên lắm. Anh cứ làm đi rồi
khắc biết thằng nào vỡ mặt..

Đặt máy chữ xuống giường già Sam châm thuốc hút, ra đứng bên song

sắt, thở khói ra hành lang:

– Anh muốn gì? – Già Sam hỏi.
– Muốn trao đổi vài chuyện với ông.
– Biết rồi. Đừng có nhắc đi, nhắc lại mãi. Chuyện gì?
– Ông viết di chúc chưa?
– Viết chưa hay viết rồi không phải là việc của anh, anh hỏi làm cái gì?

Di chúc là một văn kiện riêng chỉ những người được ủy thác mới có quyền
mở ra sau khi người viết di chúc đã chết. Đó là luật. Anh không biết à?

Gullit cười khẩy:
– Ngu ơi là ngu. Ngu hết chỗ chê!
Henshaw tiếp lời:
– Ngu hết nước nói. Không thể tin được. Không biết bọn đầu trâu móc ở

đâu ra anh cà chớn này!

Bộ mặt anh lính tẩy Nugent nay trở thành cai tù từ màu trắng nhạt chuyển

sang màu xanh tái:

– Tôi cần biết ông có ý định như thế nào về những vật ông để lại.
– Khỏi lo. Tôi có đồ vật gì nhiều đâu. Có khoản ấy trong di chúc của tôi.
– Tôi mong ông đừng gây khó khăn, Sam…
Gullit lại la lớn:
– Điếc à? Đã bảo phải gọi ông ấy là ông Cayhall…
Búng mẩu thuốc lá qua song sắt, già Sam nói rành rọt từng tiếng như nói

với một anh đại ngốc:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.